Vụ bắt cóc này, anh ta đã cùng với Tư Đồ Dương tính toán kĩ lưỡng.
Người thân thiết bên cạnh Trần Khiêm chỉ có Tô Tử Nguyệt.
Mà quan hệ của Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt không phải hời hợt.
Cho nên họ tính bắt cóc Tô Tử Nguyệt rồi dẫn dụ Trần Khiêm vào bãy, đến lúc đó sẽ xử anh.
'Thậm chí cũng đã tính luôn đến việc xử đám thuộc hạ dưới trướng Trần Khiêm một thể.
Dù sao Long Thiếu Vân cũng chỉ đứng sau, không xuất đầu lộ diện, không có gì để sợ.
Nhưng bây giờ thì khác, e rằng Trần Khiêm đã ra ra mình rồi.
Chắc chắn sẽ cho người ráo riết đuổi theo mình.
Vốn muốn mượn Tư Đồ Dương giết Trần Khiêm. Nhưng mà, tính toán đến mức ấy mà lại xem thường năng lực phòng vệ của Trần Khiêm bấy giờ.
Long Thiếu Vân chột dạ vội vàng thu thập đồ đạc.
"Cậu Long, đã bố trí cả rồi, dựa theo phân phó của cậu, tôi đã tìm được một xe địa hình, nhưng mà tôi nghiên cứu lộ trình, muốn rời khỏi Thục Xuyên thì cũng đến khoảng nửa đêm!"
"Được, vậy nhanh chóng rời đi! Ngoài ra, gọi người đến thành phố Khánh tiếp ứng!"
Long Thiếu Vân xách theo hành lí của mình, đeo kính râm, bộ dạng vội vã rời đi.
Mà ngày hôm nay. Thành phố Thục Đô không biết thế nào.
Trên đường, đủ các loại xe sang phóng đi điên cuồng.
Một đoàn xe đâu khoảng năm trăm chiếc.
Nối đuôi nhau chia ra các ngả.
"Mẹ ơi, chuyện này là sao đây?" "Hoành tráng quá đi?" "Không lẽ xảy ra chuyện gì?"
"Trên báo cũng không có nói nha. Có thể có một đoàn xe xa hoa như vậy tồn tại sao?"
Rất nhiều người choáng ngợp.
Ở ngoại ô Thục Đô.
Cũng có không ít người.
Vù vù vùi!
Lúc này, trên không có một tiếng nổ rền. Người qua đường đều ngẩng đầu nhìn.
"Ôi mẹ ơi, đâu ra nhiều trực thăng như vậy?" "Trời đất, chuyện gì vậy trời?"
Ai nấy đều chụp ảnh.
Khiếp sợ đến mức không khép được miệng.
Bởi vì, khoảng chừng trăm chiếc trực thăng, chia ra nhiều hướng.
Hơn một trăm chiếc, đồng loạt bay lên, trông hoành tráng là bao nhiêu.
Cứ như vậy sục sạo trên không trung. Mới xác định được mục tiêu cuối cùng.
Mà mục tiêu lúc này đang ở trên trục đường nối Thục Đô với thành phố Khánh.
Bây giờ đã là nửa đêm, gió đêm gào như quỷ khóc, xuyên qua kính xe của Long Thiếu Vân mà thét gào.