Đuổi theo sát sao, rồi vài người từ trên xe nhảy xuống.
Bọn họ hung hăng bắt lấy Tô Tử Nguyệt, cố kéo cô vào trong xe.
"Tử Nguyệt! Tử Nguyệt!"
Cô Phương từ lúc thấy chiếc xe đã bật chế độ cảnh giác.
Lập tức lao tới như điên. Tô Tử Nguyệt đang giấy giụa kịch liệt.
Trong tình huống cấp bách, cô ấy hung hăng cắn một cánh tay vớ được.
"AP" Người đàn ông che mặt gào thảm thiết. Thô bạo đẩy Tô Tử Nguyệt ra.
Hắn ta dùng lực mạnh đến nỗi Tô Tử Nguyệt ngã mạnh xuống đất.
Gáy đập vào một vật gì nhô lên bên đường.
Tô Tử Nguyệt ngất đi.
Phương Mộng Hân gấp gáp chạy sang, trong lúc nhóm người kia muốn đưa Tô Tử Nguyệt đang hôn mê rời đi.
Phương Mộng Hân tất nhiên là liều mạng rồi.
Nhưng mà dù sao Phương Mộng Hân cũng chỉ là một phụ nữ.
Làm sao có thể đấu lại nhóm người kia.
Ngay lúc Phương Mộng Hân tưởng như tuyệt vọng.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện.
Sau đó thì gã cầm đầu toàn thân run lên, đứng như trời trồng.
Khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của người thanh niên đang chạy đến.
Có một số trong nhóm kẻ xấu vẫn còn muốn động thủ.
Nhưng làm sao có thể là đối thủ của người thanh niên kia.
"Rút, rút maul”
Có người hô to.
Phương Mộng Hân cũng nóng nảy, dùng hết sức lực nhắm đến tên ngồi trên ghế phụ, sống chết muốn gỡ mặt nạ của hắn xuống.
Người nọ hoảng hồn, vội vàng dùng hai tay che mặt.
Gào thét lái xe rời đi.
Người thanh niên muốn đuổi theo, nhưng phát hiện Tô Tử Nguyệt bị thương khá nặng thì không truy đuổi nữa!
"Cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu!"
Phương Mộng Hân cảm ơn người thanh niên, trong lúc đang ôm chặt Tô Tử Nguyệt.