Long Thiếu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Hän là cậu Trần của Kim Lăng?"
Tư Đồ Dương tất nhiên là đã từng được nghe danh.
Long Thiếu Vân lập tức kể hết mối ân oán giữa mình với Trần Khiêm.
"Ha ha, chẳng trách, dù Phương Kiển Nám không huy động lực lượng nhà họ Phương, nhưng những chuyện cô ta làm đều thuận buồm xuôi gió, thì ra là nhờ có nhân vật lớn như Trần Khiêm chống lưng. Đã rõ vì sao anh đối tốt với Phương Kiển Nám như vậy mà cô ta cũng chưa từng để ý đến anh!"
Long Thiếu Vân nói. Tư Đồ Dương nghe vậy thì hít một hơi sâu.
"Bất kể là ai, chỉ cần đối đầu với Tư Đồ Dương này, tôi sẽ làm cho hắn không thể đàng hoàng rời khỏi Thục Xuyên!
Người đâu!" Tư Đồ Dương nổi giận đùng đùng quát tháo.
"Anh Dương đừng kích động!" Long Thiếu Vân đè bả vai Tư Đồ Dương xuống. "Tôi từng điều tra về Trần Khiêm, thế lực của hắn ta rất lớn, so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng được còn lớn hơn, tùy tiện động thủ sế sinh chuyện! Chuyện năm đó chị gái hẳn bức nhà họ Long rời khỏi phố Kim Lăng cậu cũng đã nghe qua!"
Long Thiếu Vân vội vàng khuyên nhủ.
Trực tiếp nhắm vào Trần Khiêm, chẳng khác nào làm cho sự việc đơn giản trở nên phức tạp.
Tư Đồ Dương tất nhiên là hiểu đạo lý này, chỉ là phát hiện Phương Kiển Nám phớt lờ mình là bởi vì vớ được Trần Khiêm, lại còn tát mình một cái nên sinh lòng ghen tuông.
Bây giờ tỉnh táo lại, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. "Vậy Thiếu Vân, cậu có cách gì hay không? Không lễ cứ để hắn diễu võ dương oai ở Thục Xuyên?"
Long Thiếu Vân cười lạnh: "Đương nhiên là không rồi, trái lại, em muốn khiến hẳn cả đời không thể rời khỏi Thục Xuyên, để trả mối thù hắn sỉ nhục em lúc trước, chuyện này em sẽ đích thân đi xử lý. Đúng rồi anh Dương, hi vọng anh cho em mượn ít nhân lực, em phải điều tra xem lần này Trần Khiêm mang đến những ai?"
"Không thành vấn đề!" Hai người bàn bạc đến tận khuya mới xong.
Ba ngày sau.
4 "Anh, em với cô Phương ra ngoài mua ít đồ, anh _ muốn ăn gì để em mual"
"Gì cũng được, miễn là em và cô Phương nấu anh đều thích!"
Trần Khiêm nhìn Tô Tử Nguyệt và cô Phương cười.
Chỉ trong ba ngày, Tử Nguyệt và cô Phương đã trở nên thân thiết hơn nhiều rồi.
Đúng như Trần Khiêm nói, Tử Nguyệt không vì vết sẹo trên mặt cô Phương mà ghét bỏ bà.
Còn Phương Mộng Hân nhìn thấy đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện mỗi ngày đều ở cạnh mình, cảm thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Về phần Tô Tử Nguyệt, cô ấy cảm thấy những lúc ở cạnh cô Phương luôn có cảm giác an toàn, thân thiết, giống như cô Phương chính là người thân của mình.
Hai người nắm tay nhau đi đến trung tâm thương mại.
Cô Phương thấy một quầy bán những xâu kẹo. hồ lô.
Còn Tử Nguyệt thì đưa mắt nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút.
Sau đó thì lại đi về phía trước. Lòng cô Phương chua xót, theo lời Tử Nguyệt kể, nếu không gặp được Trần Khiêm thì cô ấy còn phải chịu khổ dài dài.
Từ nhỏ đến lớn, e là ăn một xâu kẹo hồ lô cũng là việc xa xỈ.
“Tử Nguyệt, con chờ chút, cô trở lại ngay!" Cô Phương nói xong thì chạy đi.
Tử Nguyệt thầm nghĩ không biết cô Phương đi đâu mà thần bí như vậy?
Đành đứng tại chỗ chờ.
Đột nhiên lúc này.
Tô Tử Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng xe mô tô ồn ào.
Quay đầu nhìn, một xe bánh mì đang lao về phía mình.
“AI”
Người qua đường đồng loạt thét lên chói tai.