Vương Văn cũng mới vừa nhớ sực ra, vì lúc nấy cảm thấy khó xử với lúc đó có quá nhiều người nên cô ấy đã vội vã xuống xe.
Túi xách vốn là để bên cạnh.
Cũng quên cầm xuống.
“Ôi trời, sao cậu lại bất cẩn như vậy, trong túi cậu có nhiều tiền mặt lắm hả?”
Hầu Hiểu Hà hỏi.
“Hiểu Hà, cậu nói gì vậy? Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ Trần Khiêm không để ý, lỡ như làm mất túi xách của tôi, bên trong có cả điện thoại, chứng minh nhân dân lẫn thẻ ngân hàng nữa!”
Vương Văn vội vã nói.
“Này này này, cậu kia, cậu quay lại đây làm gì, đây đâu phải chỗ cậu có thể đậu xe?”
Đúng lúc này, âm thanh cãi vã vang lên từ phía cửa ra vào.
Vài nhân viên an ninh chặn một thanh niên ở bên ngoài.
“Bạn của tôi quên túi xách, tôi mang đến cho cô ấy!
Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Trần Khiêm.
“Cậu không nhìn xem đây là đâu hả, đây đâu phải nơi ai muốn vào là vào? Lăn đi chỗ khác!”
Nhân viên an ninh đẩy Trần Khiêm.
May thay, vì đứng gần cửa nên Hầu Hiểu Hà và Vương Văn đã thấy hết cảnh này.
“Trời ơi Văn Văn, nhìn cái tên kia đi, thật là mất mặt, mau mau lấy cái túi rồi đẩy cậu ta đi lẹ!”
Hầu Hiểu Hà vội nói. Truyện Đam Mỹ
Bởi vì những cậu ấm cô chiêu đứng gần đó đều giễu cợt nhìn về hướng cửa.
Dù sao thì trước mặt những bạn bè đồng trang lứa, ai lại không có chút hư vinh.
Nếu để người khác biết mình quen loại người này e là sẽ bị cười nhạo đến chết.
Vương Văn chạy nhanh ra cửa: “Trần Khiêm, tớ ở đây, cậu đưa cái túi cho tớ!”
Trần Khiêm liền trao cái túi xách cho Vương Văn.
Vương Văn bụng nghĩ muốn nói với Trần Khiêm một câu cảm ơn.
Nhưng phải nói thế nào đây.
Giống như thời học cấp ba, bản thân thích Trần Khiêm, nhưng vì thể diện nên chưa từng bày tỏ.
Bây giờ cũng vậy, Vương Văn cũng không nán lại nói thêm lời nào với Trần Khiêm.
Chào hỏi qua loa rồi Vương Văn chuẩn bị quay vào trong.
“Trần KhiêmlII"
Đột nhiên, trên khán đài vang lên một giọng nữ cao vút.
Giọng nói đó là của cô gái con của một đại gia họ Lâm, phố Kim Lăng.