Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 917: Cô ta muốn ở lại đây một đêm




Đưa cho Phương Mộng Hân rất nhiều tiền.
Cũng chính lúc đó, Phương Mộng Hân mới lấy lại miếng ngọc bích của mình, hai cô gái cùng nhau rời đi.
Cho đến bảy ngày sau, ông lão cũng không ngờ người phụ nữ lại quay về.
Chỉ là lần này, không có cô gái xinh đẹp ôm đứa trẻ kia.
Là người phụ nữ bên cạnh cô ấy.
Lần này gặp lại đã khiến ông lão sợ hãi.
Bảy ngày trước, người phụ nữ này sắc mặt hồng hào, nhưng bây giờ lại gầy trơ xương, mặt trắng bệch như ma.
Cô ta nói cô ta muốn ở lại đây một đêm.
Còn hỏi ông lão về một nơi có tên là huyện Hồng.
Đương nhiên là ông lão biết chỗ đó, nhà con dâu của ông ta ở huyện Hồng.
Lúc này mới gật đầu. Người phụ nữ đưa cho ông lão rất nhiều tiền, vì vậy sáng sớm hôm sau, ông lão tự mình dẫn người phụ nữ đến huyện Hồng.
Trên đường còn hỏi cô ta, cô ta nói cô ta đến để nương nhờ người thân.
Ông lão đưa cô ta đến tận nhà người thân đó.
Cũng chính vì vậy, để cảm ơn ông ta, người phụ nữ này đã đưa ông ta một trăm nghìn tệ.
Một trăm nghìn tệ, lúc đó cũng không phải là một con số nhỏ.
Ông lão vẫn còn nhớ việc này như in. Có thể nhớ lại mỗi một chỉ tiết lúc đầu.
Về phần Chu Minh để cho ông lão xem miếng ngọc, ông lão lại càng chắc chắn, đó chính là miếng ngọc mà cô gái xinh đẹp kia đưa cho ông ta.
Ông ta đã ôm nó ngủ một đêm, sao mà quên được chứ.
“Cậu Trần, ông ta đã nói với chúng tôi địa điểm nhà người thân của người phụ nữ đó nương nhờ. Tối qua tôi đã cử người đến đó tìm kiếm, nhưng gia đình đó đã chuyển đi rồi, khu vực đó cũng đã phá bỏ. Nhưng mà cậu yên tâm, nội trong vòng một ngày, tôi đảm bảo sẽ tìm ra tung tích của gia đình đói”
Chu Minh nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Tổng giám đốc Chu, chuyện này thật phiền ông rồi!”
Nói thật, Trần Khiêm vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của Chu Minh.
Trần Khiêm có cảm giác sẽ sớm tìm được Phương Mộng Hân thôi, hơn nữa cũng sắp tìm được mẹ ruột của Tử Nguyệt rồi.
Đến lúc đó mình cũng sẽ hiểu được, quan hệ giữa ba mình và Phương Mộng Hân là gì?
“Còn một chuyện nữa cậu Trần, tôi không biết cậu tìm Phương Mộng Hân là có chuyện gì, cũng không biết bà ấy có chuyện gì, nhưng có một việc tôi phải báo với cậu!”
Bỗng nhiên vẻ mặt Chu Minh thận trọng nói.
“Chuyện gì?”