Tiếng kêu này đã khơi dậy tâm lí phản ngịch chôn dấu suốt bao nhiêu năm trong thâm tâm Phương Kiển Nám.
Cô ta lập tức nhìn về phía Phương Di, hai người nhìn nhau gật đầu.
Đến lúc họ lén lút đi đến phía bên ngoài phòng họp, hội nghị bên trong đã bắt đầu rồi.
"Thằng Hai, thằng Ba, công việc của hai đứa chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể đối phó với con vật khổng lồ này hay không đều phải vũ khí mà hai đứa chuẩn bị vô cùng quan trọng!"
Một ông lão chống gậy ngồi trên ghế chủ, nhìn về phía hai người đàn ông trung niên hỏi.
"Cha, bọn con đã chuẩn bị gần như ổn thỏa, chỉ tiếc răng hai chúng con hợp tác nhưng vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất kia, nếu như anh cả còn sống, hẳn là..."
Một trong hai người đàn ông mới nói đến đây liền không tiếp tục nói hết câu.
Phương Kiển Nám trốn ngoài cửa sổ nghe đến đó, vô cùng kinh ngạc, càng tập trung nghe tiếp cuộc nói chuyện.
Ông lão nghe thấy lời ấy, hai mắt mờ mịt cất tiếng: "Đúng vậy, nếu như anh cả của mấy đứa còn sống, nhà họ Phương của chúng ta cũng không đến mức bị động như vậy, nhưng mà nó lại bị người ta hại chết rồi, trời xanh căm ghét kẻ tài mà!”
Hai hàng nước mắt lăn trên mặt ông lão.
"Đúng vậy, sau khi cậu Cả mất, anh thì tuổi tác đã cao, nhà họ Phương đã không còn ai có thể trở mặt chính diện với gia tộc kia nữa. Thật sự là đáng tiếc, nhưng mà còn may, cháu gái Phương Kiển Nám các mặt đều rất xuất sắc, so sánh với cậu Cả chỉ có hơn chứ không kém, nếu có thể bồi dưỡng Kiển Nám trở thành người gánh vác trọng trách, thật ra cũng coi là một hành động sáng suốt.”
Một ông lão trong gia tộc nói.
"Haizzz, tôi cũng đã từng nghĩ để Kiển Nám tham gia vào nhưng dù sao con bé cũng là con một, là đứa con gái duy nhất Chính Hoa để lại. Từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, con bé được tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao tôi nhẫn tâm quẳng lên vai con bé trách nhiệm nặng nề như vậy được!"
Trưởng tộc nhà họ Phương lắc đầu thở dài.
"Một đứa con gái mà thôi, sớm muộn phải lập gia đình, có bấy nhiêu bản lĩnh cơ chứ. Hơn nữa, ngay cả cậu Cả Phương Chính Hoa cũng không phải là đối thủ của gia tộc đó, cả cha lẫn mẹ đều vì chuyện này mà mất mạng, càng không nói đến một con nhóc vắt mũi chưa sạch!"
Một người trung niên mặt béo đến núng nính nói.
"Rầm!"
Cậu Hai Phương Chính Nghiệp đập bàn một cái, căm tức nói: "Tư Đồ Hoằng, lời này của anh có ý gì, chẳng lẽ gia tộc Tư Đồ nhà anh mấy năm nay cánh cứng rồi, không thèm coi nhà họ Phương tôi ra gì nữa?"
"Sao có chuyện đó được? Từ khi tôi sinh ra, người cha đáng chết của tôi đã trịnh trọng dặn dò, nhà họ Tư Đồ vĩnh viễn là một trong những dòng họ phụ thuộc của nhà họ Phương, tất cả đều phải nghe theo nhà họ Phương sai bảo. Mấy năm nay, tôi đều rất nghe lời mà, giúp nhà họ Phương ổn định các thế lực phía tây và phía nam, tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ?"