Cuối cùng Tân Noãn cũng biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí! Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Một triệu à, nằm mơ đi!
"Không được đau anh Minh, em không gánh nổi!"
Lý Tường sợ hãi.
Anh ta quay sang nói với Tân Noãn: "Noãn Noãn, hay là chúng ta chọn chỗ khác đi, thật sự là đắt quái"
Tân Noãn thì tỏ vẻ tiếc nuối.
Con gái ấy mà, ai chẳng có lòng hư vinh!
Cao ốc Chấn Đạt là trung tâm tiêu phí nổi tiếng toàn quốc.
Nói một cách đơn giản là quá ngầu!
Hơn nữa, cao ốc còn nằm cạnh cụm trường đại học, nếu mở lớp ở đây thì dù là vấn đề thể diện hay hiệu quả tuyên truyền đều rất tốt.
Tân Noãn thật sự thích chỗ này.
Nhưng mà... Haiz!
"Vâng!" Tân Noãn gật đầu tiếc nuối.
Sau đó, ánh mắt anh Minh nhìn bọn họ cũng thay đổi.
Anh ta trò chuyện qua loa vài câu rồi cầm tài liệu của mình rời đi.
"Tân Noãn, chúng ta cũng đi thôi. Vẫn còn sớm, tới chỗ khác xem thử, tìm chỗ nào tiền thuê bảy tám chục nghìn là được."
Lý Tường cất lời.
"Em biết rồi, nhưng em vẫn muốn xem ở gần đây!"
'Tân Noãn thầm nghĩ không thể thuê thì xem cho đã nghiền cũng được.
Sau đó mấy cô gái đi thăm xung quanh. "Chào giám đốc Triệu!"
Mà lúc này, trong sảnh lớn bỗng trở nên hỗn loạn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước tới, rất nhiều khách hàng đang có mặt trong trung tâm xúc tiến đầu tư đều chào hỏi ông ta.
Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai xa lạ mà chính là Tổng giám đốc của trung tâm xúc tiến đầu tư.
Đương nhiên được người ta coi trọng.
"Ông ấy là Triệu Hà, Tổng giám đốc của trung tâm xúc tiến đầu tư! Một người cực đỉnh!"
Lý Tường nói với đám Tần Noãn.
Tân Noãn thầm oán: Chỉ anh biết người ta thôi cũng vô dụng, người ta đâu có biết anh!
Lúc này, có không ít người đến chào hỏi giám đốc Triệu.
Nhưng ông ta xua tay với họ, có vẻ rất vội, sau đó vừa rảo bước vừa tìm kiếm xung quanh.