"Sao thế? Em đừng cuống, cứ nói từ từ!' Trần Khiêm lên tiếng.
"Ông Tân khăng khăng thu dọn đồ đạc bỏ đi, em không cản được."
"Đang yên đang lành sao tự dưng ông ấy lại muốn đi?"
Trần Khiêm bất đắc dĩ nói.
Nói thế nào nhỉ, Trần Khiêm cảm thấy ông già Tân Nhất Phàm rất thần bí.
Cũng biết rất nhiều chuyện.
Đồng thời anh cũng cảm thấy lão Tần là người đáng thương.
Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn lẻ loi một mình.
Hai người quen biết nhau cũng xem như có duyên, ông lại giúp mình rất nhiều.
Cho nên thấy ông thích quấn lấy mình, Trần Khiêm cũng không nói gì, ông lão ăn ngon uống đã ở sang.
Trước đó cuộc sống rất bình thường, Trần Khiêm cũng đón ông lão vào sống trong biệt thự cùng.
Bởi vì ông lão là ân nhân cứu mạng của Tử Nguyệt, cho nên Tử Nguyệt đối đãi với ông lão rất cẩn thận chu đáo, coi ông lão như ông nội.
Muốn nói tới điều bất thường.
Thì bắt đầu từ lúc mình tìm kiếm tung tích nhà họ Phương.
Lúc đó anh đã cảm thấy vẻ mặt ông Tân khác thường.
Ngoài ra, rõ ràng là mấy hôm nay ông lão rất kiệm lời, hình như có tâm sự.
Anh hỏi nguyên nhân thì ông lão lại bắt đầu nói nhăng nói cuội không đàng hoàng.
Trần Khiêm cũng bó tay với ông lão.
Anh nói: "Được, em đừng lo, anh về hỏi ông ấy xem có chuyện gì!"
Trần Khiêm tạm biệt Vương Tiểu Hoa, sau đó về nhà.
"Ông phải đi thật mà, sau này có cơ hội ông sẽ đến thăm cháu. Cháu ngoan lắm, ông sẽ không quên cháu đâu!"
Lúc Trần Khiêm về đến nhà, Tân Nhất Phàm đã ôm bọc hành lý của mình chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc chạm mặt Trần Khiêm.
"Cháu trai lớn, cháu mới về đấy à? Vừa khéo, ông chào cháu một tiếng rồi đi đây!"
'Tân Nhất Phàm cất lời.
"Ông Tần, ông đang ở đây yên lành sao phải đi vội? Cho dù ông gấp gáp về thăm nhà cũng nên bảo tôi sắp xếp xe đưa ông về chứ!"
"Không cần, thật sự không cần. Cháu trai à, ông biết cháu hiếu thảo, nhưng nếu không đi ngay thì không đi được nữa!" Tân Nhất Phàm lẩm bẩm mấy chữ cuối cùng.
"Hả? Ông vừa nói gì cơ?"
Trần Khiêm không nghe rõ.