Khỏi phải nói ánh mắt nhìn Trần Khiêm ngưỡng mộ nhường nào.
Trần Khiêm không ngại làm màu thú vị như thế này thêm mấy lần.
Thấy sắc mặt Hồ Tuệ Mãn và Từ Dương Dương xanh mét, trong lòng anh dâng lên niềm vui sướng xấu xa.
Sau đó, một nhóm nhân viên vây quanh Trần Khiêm, lần lượt bắt tay anh.
Còn Lương Phi thì nhận giấy chứng nhận xong chỉ biết căm phẫn đi xuống.
Xem như mất trắng một trăm nghìn.
"Kiển Nám, thật sự không nhìn ra anh ta lại lắm tiền như vậy. Lúc nấy chị bảo anh ta mới là người quyên góp năm trăm nghìn em còn không tin, nhưng sau đó anh ta lại quyên tiếp một triệu, xem ra anh ta giàu thật!"
Phương Di nhìn Trần Khiêm trên sân khấu, dường như rất có hứng thú.
"Ừ, đúng vậy, chị cũng không ngờ. Xem ra chị đoán đúng, lai lịch của cậu ta không đơn giản, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn."
Phương Kiển Nám rất nhạy cảm.
"Hừ, bảo người trong gia tộc điều tra lai lịch của anh ta là được mà?"
Phương Di lên tiếng. "Đây cũng là điều khiến chị nghi ngờ. Chị đã tìm người điều tra từ lâu, kết quả chỉ biết cậu ta là một sinh viên nghèo đến từ huyện Bình An, còn những chuyện sau đó dường như đã bị người ta cố ý che giấu, làm cách nào cũng không tra được!"
Phương Kiển Nám nhìn về phía Trần Khiêm, giọng nói sâu xa.
Đại hội rất có ý nghĩa. Trong khi đó, hình như Lương Phi bị điều gì đó đả kích, anh ta chẳng nói chẳng rằng, chạy thẳng ra ngoài.
'Từ Dương Dương biết lần này Lương Phi đã bị tổn thương.
Vì vậy cô ta vội vàng đuổi theo. "Anh Phi, anh Phi, chờ em với!" 'Từ Dương Dương vừa chạy vừa gọi.
Mà Lương Phi chạy tới chỗ một cây liễu lớn cạnh công viên, vẻ mặt căm phẫn.
Làm sao Từ Từ Dương có thể không biết anh Phi điểm nào cũng tốt, chỉ là dễ xấu hổ.
Lúc nãy anh ta bị đám nhân viên kia đẩy ra, sau đó bọn họ lại nịnh nọt Trần Khiêm, Từ Dương Dương biết anh Phi bị tổn thương.
Rầm!
Lương Phi đấm mạnh lên thân cây liễu để xả giận.
"Anh Phi, anh đừng như vậy, tên Trần Khiêm kia quyên góp nhiều tiền hơn anh thì đã sao. Anh là á quân Taekwondo thanh niên cấp tỉnh, giỏi hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, anh đừng như vậy!"
Vành mắt Từ Dương Dương đỏ hoe.
"Anh Phi, anh đừng quên mục tiêu của anh, sao anh lại đau lòng vì chuyện này cơ chứ? Trường mình đã mời anh làm trọng tài cho cuộc thi Taekwondo lần này, đây là cơ hội tốt để lộ diện, đến lúc đó tất thảy tiếng võ tay đều thuộc về một mình anh!"
'Từ Dương Dương khuyên nhủ.
Bấy giờ Lương Phi mới dễ chịu hơn đôi chút. Đúng vậy, đến thời điểm quan trọng, niềm vinh dự của lớp đều dựa vào bản thân tự giành lấy, mà đương nhiên ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng vỗ tay đều dành tặng cho mình!
Lương Phi ơi Lương Phi à, sao mày lại như vậy!
Sao lại đau lòng vì chuyện này?
"Tôi biết rồi. Dương Dương, cảm ơn cậu!"
Sau khi nói xong, anh ta ôm nỗi lòng mất mát trở về, dù khuyên nhủ thế nào, hôm nay anh ta cũng đã tổn thương.
Sau khi giúp đỡ buổi lễ xong, Trần Khiêm và Tiểu Béo đi ra ngoài.
Hình như Tiểu Béo chợt nhớ ra điều gì đó, bèn chạy đến cửa hàng gần đó mua một đống đồ.
"Cậu làm gì thế? Còn ăn nữa hả?"
Trần Khiêm cười bất đắc dĩ.
"Không phải đâu anh Trần, em muốn đưa cho người khác. Đúng lúc tiện đường, anh đi cùng em nhé..."
Tiểu Béo bỗng nở nụ cười ngọt ngào.