Hồ Tuệ Mẫn vội lên tiếng. Nói thật là nếu như Trần Khiêm thực sự quyên góp năm trăm nghìn thì đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của đám Hồ Tuệ Mẫn.
'Thử nghĩ mà xem, bắt đầu từ thời cấp ba, bọn họ đã nổi tiếng với gia cảnh ưu việt.
Còn Trần Khiêm chỉ đóng vai kẻ nghèo trước mặt bọn họ mà thôi.
Ví dụ như chuyện mua sắm.
Nếu Hồ Tuệ Mãn đi loại giày hàng nghìn tệ như Adidas hoặc Nike thì Trần Khiêm phải đi loại giày hơn mười tệ, nếu anh đi loại một trăm tệ thì Hồ Tuệ Mẫn sẽ khó chịu.
Còn lần quyên tiền này, cô ta quyên góp sáu nghìn tệ thì hạng người như Trần Khiêm chỉ quyên góp năm tệ mới là bình thường.
Nhưng bây giờ anh lại quyên góp những năm trăm nghìn tệ.
Làm Hồ Tuệ Mẫn sốc luôn!
Đặc biệt là sau đó cô gái kia còn cho mọi người xem hóa đơn chuyển tiền, đúng là Trần Khiêm!
Sao có thể chứ! Tại sao cậu ta lại có nhiều tiền như vậy?
Hồ Tuệ Mẫn không thể tin nổi.
Về phần Trần Khiêm, mặc dù anh không muốn bại lộ nhưng cũng chẳng có cách nào.
Ngoài ra, anh còn bị mấy nhân viên đẩy lên sân khấu nhận lời khen tặng.
Vốn dĩ Lương Phi đang đứng ở vị trí chính giữa.
Bây giờ anh ta lại bị mấy cô gái đẩy sang bên cạnh nhường chỗ cho Trần Khiêm.
Sắc mặt Lương Phi mất tự nhiên. Còn Từ Dương Dương thì tức gần chết.
"Cậu cậu cậu... cậu quyên góp nhiều tiền như vậy làm gì?"
'Từ Dương Dương chỉ vào Trần Khiêm mảng.
"Đúng đó Trần Khiêm, tôi không biết cậu lấy đâu ra tiền, nhưng tôi mong rằng cậu hãy biết quý trọng, đừng có mà vung tay quá tráng!”
Hồ Tuệ Mẫn cũng chỉ trích.
Cứ như là không cà khia Trần Khiêm vài câu thì trong lòng cô ta mất cân bằng.
Nhìn hai người này, Trần Khiêm cũng giận lắm.
Hồ Tuệ Mẫn thì khỏi nói, mặc dù cô ta vẫn luôn là nữ thần trong lòng Trần Khiêm, nhưng cô ta ăn nói cay nghiệt như thế thật sự là khiến Trần Khiêm không nhịn nổi.
"Nếu đã vả sưng mặt rồi thì tôi cũng không ngại tiếp tục vung tay. Như vậy đi, tôi quyên góp thêm một triệu."
Trần Khiêm cười khổ.
"Gì cơ?" Anh vừa dứt lời, cả hội trường chấn động.
Năm trăm nghìn đã khiến người ta khó tin, vậy một triệu ở mức nào?
Mà lớp ba của Trần Khiêm cũng sững sờ nhìn anh.
Thật sự không nhìn ra một người bình thường trông có vẻ hiền lành, dễ bắt nạt lại là một đại thần chính hiệu.
"Hay lắm!"
Không biết ai trong lớp ba bắt đầu võ tay, theo. đó cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả các nhân viên đều tiến lên sân khấu xử lý công việc lần hai.