"Là cậu ta?"
Tuy Hồ Tuệ Mẫn biết Trần Khiêm cũng học ở trường này nhưng vẫn chưa gặp anh bao giờ, lần này vừa thấy anh ôm đủ loại nước khoáng thì khinh
bỉ ra mặt.
Dù Trần Khiêm có thay đổi thì vẫn là dáng vẻ như thời cấp ba.
Đến nơi này cũng phải khiêng nước cho người ta.
Về phần tại sao Trần Khiêm lại đến đại học Thục Xuyên học tập, Hồ Tuệ Mãn không có hứng
thú muốn biết.
Mà lúc này, Trần Khiêm đang bị mấy cô gái dưới sân khấu vây quanh.
"Có chuyện gì vậy?" Lãnh đạo hỏi.
"Thưa giám đốc Lý, anh ấy là người quyên góp năm trăm nghìn!"
Mấy cô gái nói với vẻ sùng bái.
"Gì cơ?"
Lần này, cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Đám Từ Dương Dương và Hồ Tuệ Mẫn trên sân khấu đều mắt chữ O mồm chữ A.
'Thẩm Quân Văn và Lương Phi cũng ngây ra.
Chứ đừng nói chi đến Lý Thẳng Nam đang gọi điện về nhà hỏi ý kiến lúng túng nhường nào.
Ngay cả Phương Kiển Nám và Phương Di cũng nhìn sang bên này mấy lần.
"Cô... cô cô nhầm hả, làm sao có thể là tên này được!"
'Từ Dương Dương cực kỳ không phục khi thấy Trần Khiêm dìm Lương Phi.
Hơn nữa, cô ta không muốn tin Trần Khiêm thật sự quyên góp nhiều tiền như vậy.
'Thế nhưng sự thật đang phát triển theo chiều hướng này không phải sao?
Bây giờ người ta đã nói rõ rồi đó, người quyên góp năm trăm nghìn là bạn cùng lớp của bọn họ.
Không phải nhà Lương Phi quyên góp.
Cũng không phải nhà Lâm Thắng Nam quyên góp.
Vậy thì chỉ còn lại Trần Khiêm thôi.
"Không nhầm được, sao chúng tôi có thể nhận nhầm người chứ!"
Cô gái kia giải thích.
"Cô có chắc là cậu ta không? Ha ha, tôi biết cậu †a, tôi và cậu ta học cùng lớp cấp ba, cậu ta là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Dù có bán cậu ta đi cũng chẳng đáng chừng ấy tiền!"