'Trần Khiêm cũng không nói gì nữa, sau đó đi theo Vương Tiểu Hoa, hai người tiến vào trong quán cà phê.
"Thật luôn, bọn họ theo chúng ta vào đây thật đấy"
Phương Di tuy cũng rất lạnh lùng, thế nhưng cô †a dùng khóe mắt nhìn lén, liền thấy hai người Vương Tiểu Béo và anh chàng kia đang đi đến đây.
Liền hạ giọng nói với Phương Kiển Nám.
"Xem ra cần phải tra thử bối cảnh của kẻ đó rồi!"
Phương Kiển Nám nhỏ tiếng trả lời.
"Không cần đâu, em nhìn anh chàng kia cũng có vẻ là loại người đứng đắn đàng hoàng. Chị í, theo em thấy là quá mẫn cảm. Chị nghĩ xem lúc trước có biết bao chàng trai theo đuổi chị, kết quả là vì chị quá nhạy cảm, luôn phải thăm dò người ta, không quá vài ngày liền dọa con nhà người ta sợ vỡ mật, khiến mấy cậu trai đó nhìn thấy chị liền vắt giò mà chạy! Đừng nói đến chuyện theo đuổi chị, chỉ là nói chuyện với chúng ta, trong nhà cũng phải đưa lời cảnh cáo, làm gì có ai thèm đến nữa!"
"Bây giờ tuy chúng ta có thể ra ngoài đi học, thế nhưng có khác biệt gì với lúc ở nhà đâu cơ chứ!"
Phương Di không vui nói.
"Em còn nói nữa. Nếu để ông nội nghe thấy những lời này, phỏng chừng em lại bị măng đấy! Nói không chừng còn hủy bỏ tư cách đi học của em! Ông nội nói rồi, chúng ta có kẻ thù rất lớn! Cái gì cũng phải cẩn thận một chút!"
Phương Kiển Nám khuyên nhủ.
"Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo chị là được!"
Phương Di không nói thêm gì nữa.
Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa ngồi ở bàn sát bên bàn hai cô gái.
Thành thật mà nói, Trần Khiêm không muốn làm cái trò này đâu.
Anh cảm thấy theo dõi người ta như vậy không tốt đẹp gì, nói không chừng còn dẫn đến kết quả ngược lại.
Nhưng nhìn Vương Tiểu Hoa tự tin như vậy, Trần Khiêm cũng không tiện mà từ chối anh ấy.
Kết quả là Vương Tiểu Hoa dựng thẳng hai lỗ tai muốn nghe xem người ta nói gì, người ta lại ngồi im thin thít suốt cả buổi.
Chỉ nghe được một câu: Chúng ta đi thôi!
Sau đó liếc sang đã thấy hai người uống xong cốc cà phê chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Phương Kiển Nám trước sau như một duy trì dáng vẻ lạnh lùng.
Chỉ là lần này Phương Di cũng vứt cho Trần Khiêm một ánh mắt cảnh cáo, sau đó cũng đi.
“Ôi trời, cô nàng kia nhìn anh đấy anh Trần!"
Vương Tiểu Hoa hâm mộ nói.
"Haizzz, nhưng mà tiếc rằng lần này lại không nghe trộm được cuộc nói chuyện của hai cậu ấy, lí nào là vậy, sao lần này hai người đó nói chuyện nhỏ tiếng như vậy, trước đây em đều nghe được hết mài!"
Vương Tiểu Hoa khó hiểu lầm bầm.
Trần Khiêm chỉ vỗ vỗ vai Vương Tiểu Hoa, sau đó nhìn anh ấy lắc đầu.