Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 846: Tôi sẽ không cam chịu như vậy đâu




Nhìn theo bóng Tô Mộc Vũ rời đi.
Mấy cô gái đều im lặng, trong mắt ngoại trừ hâm mộ chỉ còn lại ngọn lửa đố kị đang rực cháy.
Chỉ có Triệu Nhất Phàm là đủ loại tâm trạng cuộn lại với nhau.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Đúng đó, nếu như ban đầu mình chỉ quan tâm đến nhân cách của một người.
Vậy mình sẽ chọn cùng Trần Khiêm bắt đầu một mối tình nhỉ.
Dù sao khi đó bản thân chưa từng yêu một ai hết, đến lúc muốn bắt đầu một mối quan hệ mới kêu Mã Hân Nhiên giới thiệu bạn trai cho mình.
Bởi vì lúc ấy, vào đêm trước ngày sinh nhật của cô ta, Mã Hân Nhiên đã đặc biệt gọi điện thoại chỉ để kể về chuyện của Trần Khiêm.
"Nhất Phàm, cậu gặp cậu ấy một lần thôi, đến ngày mai sinh nhật cậu, cậu ấy cũng tới đó. Nói như thế nào nhỉ, trong chuyện tình cảm cậu ấy vô cùng nghiêm túc, chung thủy, hơn nữa người ta cũng ưa nhìn mà, rất đẹp trai. Cậu nói xem, mối tình đầu trong đời, cậu phải tìm một người thành thật trung thực thì mới nằm anh ta trong lòng bàn tay được! Cho nên Trần Khiêm nhà chúng tớ là thí sinh tốt nhất, cậu ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu!"
"Hứ, vậy được, nếu cậu đã khen cậu ta hết lời như vậy thì ngày mai tớ miễn cưỡng đến gặp, hì hì!"
Lúc đó, Triệu Nhất Phàm còn tràn đầy chờ mong, nghĩ rằng nghèo thì nghèo thôi, cũng đâu có †o tát gì.
Thế nhưng đợi đến lúc nhìn thấy người rồi, nghe Hứa Nam kể xấu về Trần Khiêm thì Triệu Nhất Phàm liền ngứa mắt với anh.
Cô ta nghĩ đã cất công tìm kiếm, vậy chẳng bằng đi tìm một kẻ có tiền.
Từ giây phút quyết định đó, quan niệm về tình yêu của Triệu Nhất Phàm đã thay đổi.
Cho nên, đúng thật là chỉ suýt chút nữa thôi, cô †a và Trần Khiêm đã là một đôi rồi.
Vậy thì tất cả ánh hào quang mà Tô Mộc Vũ nhận được ngày hôm nay sẽ đều là của mình rồi.
Sau đó, tiền đối với cô ta sẽ chỉ còn là những con số mà thôi, mất đi tất cả ý nghĩa, cô ta sẽ không phải đắn đo suy nghĩ mà thoải mái vung tay. mua hàng xa xỉ.
Đáng tiếc... không có hai chữ nếu như!
Tất cả hình như đã quá muộn rồi.
Triệu Nhất Phàm siết chặt nắm đấm, trong lòng nhét đầy sự không cam lòng.
"Nhất Phàm, mấy người đó đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!"
Mấy cô gái đã mất đi niềm phấn khích đi dạo chơi.
Chẳng lẽ lại muốn chen lên trên du thuyền đi xem đảo tư nhân nhà người khác thế nào sao?
Ha ha, đó là chị gái cậu Trần mới có quyền đó, bản thân chỉ có thể nép vào một góc mà ngóng trông thôi.
Ngẫm lại thấy uất ức.
"Tôi sẽ không cam chịu như vậy đâu!"
Triệu Nhất Phàm hướng mắt nhìn về chiếc du thuyền đã khuất bóng trong màn đêm, âm thầm nhắc nhở chính mình.