“Đúng rồi đó, Nhất Phàm là người có phúc lắm nhé, vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc trà cực kỳ đơn giản thôi lại là cơ hội để Nhất Phàm quen biết với cậu Dương. Tớ cảm thấy là Nhất Phàm, cậu hãy đồng ý sự theo đuổi của cậu Dương đi!”
Các cô gái phấn khích đến mức sắp khóc.
Triệu Nhất Phàm chỉ im lặng không nói gì, nhìn về phía cậu Dương đang đến theo chiều gió, mỉm cười.
Thoáng chốc, du thuyền đã đến.
Cậu Dương nhảy từ phía trên xuống.
“Nhất Phàm, xin lỗi, tớ đến trễ rồi!”
Cậu Dương nhìn Triệu Nhất Phàm cười nói.
“Không sao!”
Triệu Nhất Phàm khế vén tóc ra sau tai.
“Cậu Dương, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu tiệc du thuyền đêm?”
Các cô gái vui vẻ nói.
“Có thể bắt đầu ngay... Hả?” Cậu Dương nói xong, bỗng dưng sửng sốt.
Nhìn Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh, còn có khí chất hơn Triệu Nhất Phàm nhiều.
“Nhất Phàm, đây cũng là bạn của cậu hả?”
Cậu Dương kéo mắt kính của mình xuống một chút, hơi kinh ngạc nói.
“Không phải, chắc là cậu ta đến bờ biển hóng gió!”
Triệu Nhất Phàm hơi bất mãn nói.
“Vậy thì trùng hợp quá, người đẹp, chi bằng lên du thuyền của tôi đi, chúng ta ăn tiệc du thuyền nhé?”
Cậu Dương chợt hơi khom lưng với Tô Mộc Vũ, bày ra tư thế mời của phái nam.
“Cảm ơn, không cần!”
Đối diện với lời mời nhiệt tình của cậu Dương, Tô Mộc Vũ chỉ đáp lại lạnh lùng bằng bốn chữ.
Điều này làm sắc mặt cậu Dương cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, hình như chưa từng có cô gái nào từ chối mình thì phải.
Mà bây giờ, lại bị từ chối trước mặt mọi người.
“Cô gái xinh đẹp này, sợ rằng cô chưa biết danh tính của tôi nhỉ?”
Cậu Dương lắc đầu cười gượng. Cũng không mời nữa.
“Cậu Dương, người ta có bạn trai rồi, còn là cậu Trần của Kim Lăng đó!”
Cô gái bên cạnh nói.
“Ồ? Thế thì thảo nào!”
Cậu Dương cười gượng: “Nhưng mà, đại gia Kim Lăng thì lực ảnh hưởng chỉ nội trong Kim Lăng mà thôi! Nếu cô đã không chịu thì xin lỗi, Nhất Phàm, chúng ta đi thôi, tớ đưa các cô gái xinh đẹp. đi hóng gió biển đêm!”
Cậu Dương nhìn Triệu Nhất Phàm nói.
Mà lúc này, Triệu Nhất Phàm cười gật đầu.
Rồi lại hơi kiêu ngạo nhìn Tô Mộc Vũ.
Giống như đang muốn nói rằng: Đã thấy chưa, cho dù người đàn ông tôi đã từng vứt bỏ có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì sao, tôi vẫn có những người tốt hơn nữa theo đuổi.
Mà Tô Mộc Vũ cậu, cho dù là nữ thần mà ngay cả con gái cũng phải thán phục, thì vẫn bị tôi đánh bại đó thôi.
“AI Nhất Phàm, các cậu nhìn đi... Đó... Đó là gì vậy?”
Lúc này, mấy cô gái kia chợt hét lên, chỉ là lần này không phải là vui vẻ hưng phấn nữa mà là kinh ngạc!