Nhưng mà... Haiz! Hai chữ Trần Khiêm giống như làn khói mờ khiến Triệu Nhất Phàm suốt ngày sống trong bóng ma.
Cho nên cô ta chọn đến Cảng Đảo, tránh đi bất kỳ ký ức nào về Trần Khiêm.
Bây giờ, nhìn thấy Tô Mộc Vũ làm cô ta có cảm giác không nói nên lời.
Nhưng rõ ràng, bây giờ cảm giác này, đã đỡ hơn trước kia.
“Cậu và người tên Trần Khiêm kia, vẫn ổn chứ?”
Mặt Triệu Nhất Phàm hơi kiêu ngạo nói.
“Ừ ừ, rất êm đẹp!”
Nhìn thấy Triệu Nhất Phàm, Tô Mộc Vũ cũng hơi ghen, dù sao Trần Khiêm cũng dã từng đứng dưới mái hiên, bởi vì hiểu lầm nên tỏ tình với Triệu Nhất Phàm.
Cho dù biết không có chuyện gì xảy ra nhưng Tô Mộc Vũ vẫn cực kỳ không thoải mái.
Cho nên Tô Mộc Vũ không cần phải nói cho Triệu Nhất Phàm nghe mình và Trần Khiêm đang giận nhau.
“Thế thì tốt rồi, chúc hai người hạnh phúc!”
Triệu Nhất Phàm cười khẽ, có vẻ như chẳng sao cả.
Đúng vậy, nếu là một tháng trước gặp Tô Mộc Vũ, chắc chăn Triệu Nhất Phàm sẽ có cảm giác khó chịu, thậm chí là ghen ghét. Ghen ghét vì Tô Mộc Vũ giành bạn trai mình.
Giành những vinh hoa phú quý đang lẽ thuộc về mình, dù sao lúc ban đầu Trần Khiêm có ý với mình trước.
“Hừ, đúng là, chẳng phải có anh bạn trai giàu có ở Kim Lăng thôi à, tất nhiên Nhất Phàm của chúng tôi cũng chẳng kém đâu, được cậu Dương của Cảng Đảo ưu ái. Cậu Dương và cậu Trần, đều xuất thân từ tập đoàn lớn, hai người cũng chẳng kém nhau là bao, hơn nữa cậu Dương còn xuất thân từ Harvard nữa đói"
Một cô gái bên cạnh khoe khoang.
Muốn làm Triệu Nhất Phàm nở mày nở mặt. “Đề”
Tô Mộc Vũ chỉ gật đầu.
Nhưng lại làm Triệu Nhất Phàm thay đổi một chút.
Đúng vậy, lúc trước cô ta cảm thấy Trần Khiêm là đại gia thần thánh. Mình không thể ở bên cạnh cậu ấy là vì lúc trước mình đã từng khinh thường cậu ấy nên mới dẫn đến việc một mối tình đáng lẽ rất đẹp đế lại kết thúc một cách qua loa. Hối hận đan xen.
Nhưng mà, khi Triệu Nhất Phàm bước ra khỏi vòng tròn ở Kim Lăng, cô ta mới phát hiện.
Thì ra thế giới rất rộng lớn.
Người có giá trị tương đương với Trần Khiêm, tuyệt đối không phải một mình anh.
Cho nên bây giờ tình cảm của Triệu Nhất Phàm dành cho Trần Khiêm, đã giảm đi rất nhiều.
“ÁI Du thuyền!”
Bỗng dưng bạn thân đang đứng bên cạnh của Triệu Nhất Phàm nhảy cãng lên hưng phấn nói.
“Đó là du thuyền của cậu Dương đó, Nhất Phàm, cậu Dương mang du thuyền đắt đỏ ra để đón chúng tai”
Thấy trên mặt biển có một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa.
Mà trên du thuyền, có một thanh niên trẻ tuổi tay cầm rượu vang đỏ, đang mặc áo tắm dài.
Hẳn là cậu Dương trong miệng họ.
“Cậu Dương đẹp trai quá đii