Trần Khiêm lo lắng chờ ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau thì thấy ông Tần với bác sĩ Hồ đi ra.
Chỉ là lần này, điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là, dường như bác sĩ Hồ rất tôn trọng ông Tần, thiếu điều đỡ ông Tần nữa thôi.
“Thế nào rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
“He he, ổn rồi, vào xem đi!”
Ông Tân nói.
Trần Khiêm vào xem, thấy sắc mặt Tô Tử Nguyệt quả nhiên tốt lên rất nhiều, cũng hồng hào hơn.
“Trần Khiêm, cậu đừng lo lắng, tay nghề của ông Tần thật sự rất điêu luyện!”
Tô Tử Nguyệt cũng sợ Trần Khiêm lo lắng cho mình.
“Vậy thì tốt!”
Trần Khiêm thở dài một hơi.
Lúc này mới yên tâm.
“Ông Tân, phiền ông rồi!”
Trần Khiêm gật đầu cảm ơn Tần Nhất Phàm.
Giúp mình lần này đến lần khác, mặc đù ban đầu rất phiền chán ông lão này, nhưng bây giờ Trần
Khiêm vô cùng cảm kích.
“Không phiền, cháu trai, nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta đi thôi?”
Chuyện Tần Nhất Phàm nói chính là chuyện đưa ông lão về Thục Xuyên.
Nói đến việc đi Thục Xuyên.
Vẻ mặt Trần Khiêm có hơi ảm đạm.
Mình còn một chuyện nữa chưa giải quyết, giờ Mộc Vũ đang hiểu lầm mình, lại tức giận không nghe mình giải thích, giờ phải làm thế nào đây?
“Đợi thêm đã, tôi giải quyết xong chuyện này thì chúng ta sẽ đi!”
Nói xong, Trần Khiêm để Tô Tử Nguyệt nghỉ ngơi trước.
Sau đó ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà Tô Mộc Vũ đều trực tiếp ngắt máy.
Aiz
“Mộc Vũ, nhận đi, sao lại không nhận? Nói không chừng cậu ấy hồi tâm chuyển ý đấy!"
Nhà họ Tô.
Nhóm Tô Mông Mông đang ngồi với nhau, xem phim, ăn vặt, Tô Mông Mông đang ăn khoai tây chiên, thấy Tô Mộc Vũ tức giận tắt điện thoại thì đành khuyên.
“Không nghe!”
Tô Mộc Vũ vứt điện thoại sang một bên.
Đang dùng chiêu giận dỗi.
Đing đong...
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Tô Mộc Vũ ngồi dậy.
Đúng vậy, ba mẹ mình không có ở nhà, người bây giờ có thể đến còn là ai được chứ?
Chắc chắn là Trần Khiêm rồi.
Có một số chuyện, giận thì giận, nhưng sao Tô Mộc Vũ có thể không muốn gặp Trần Khiêm được chứ.
Nhưng người mở cửa là Tô Mông Mông.
“Hừ, cậu còn biết... Hửm? Sao lại là cô?”