“Làm gì đấy?” Trần Khiêm sững sờ.
Cũng không biết ông lão này có chuyện gì, nhìn thì đã già, lại còn da bọc xương.
Nhưng năm ngón tay như năm cái nĩa thép, đập lên người Trần Khiêm, Trần Khiêm muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.
Sao lại mạnh thế chứ!
“Không làm gì hết, ông hỏi cháu, có phải hôm nay cháu đã đi gặp người nào không? Ông thấy trên người cháu có mùi không bình thường?”
Ông Tần cười he he hỏi.
“Cái gì mà mùi không bình thường chứ?”
Trần Khiêm thấy ông lão ngạc nhiên, vẻ mặt thần bí, đoán là lại mắc bệnh lơ mơ rồi!
“Trùng độc! Ông Tần đột nhiên đè thấp giọng rồi nói. “Người mà hôm nay cháu tiếp xúc, bị trúng trùng độc! Cho nên sau khi cháu tiếp xúc, trên người mới có mùi của loại trùng này, ông có thể cảm nhận được!" Ông lão Tần nói.
“Ôi vãi, ông coi phim Thái nhiều quá đúng không?”
Trần Khiêm cạn lời. Lúc này muốn đi.
Nhưng mà nghĩ lại, mặc dù những gì ông lão Tân nói rất kì lạ, khó mà giải thích được.
Nhưng thấy tình hình hiện tại của Tô Tử Nguyệt, không tìm ra được nguồn bệnh.
Quả thực điều này nói rõ một số vấn đề.
Trần Khiêm cũng từng nghe nói mấy thứ như trùng độc, nói toạc ra là nó tương tự như vi rút hay vi khuẩn vậy.
Ký sinh trong cơ thể người.
Bây giờ cũng hết đường xoay sở rồi, mà ông Tân này lại nói thế, lỡ như ông lão thật sự có cách thì sao?
Trần Khiêm nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng không tìm được bác sĩ, ông có thể khám không?”
“Tất nhiên, cái gì ông cũng biết hết, ông nói rồi, ông không phải ăn mày, trước đây ông đỉnh lắm đấy!"
Ông Tân nói.
“Ha ha, phải không, trước đây ông đỉnh thế nào?”
“Muốn đỉnh bao nhiêu thì đỉnh bấy nhiêu! Không tin thì cháu để ông đi xem thử!”
Ông Tân nói. Nếu như bây giờ mà không hết cách thì Trần Khiêm cũng sẽ không ở đây tốn thời gian tán dóc với ông lão này như vậy.
Quê ông Tân ở Tây Nam, nói không chừng ông lão thật sự biết.
Cũng vì suy nghĩ này, cho nên Trần Khiêm đã đồng ý.
Đưa ông lão đi. Lúc Trần Khiêm quay lại phòng bệnh.