Tô Mông Mông mở cửa sổ ra một chút, thấy Trần Khiêm đứng bên dưới.
“Mộc Vũ, đừng khóc nữa, người này xem như còn có lương tâm, cậu ta đuổi đến đây rồi, giờ đang ở dưới lầu nhà cậu kìa!”
Tô Mộc Vũ ngồi trên giường ôm đầu gối khóc. nức nở: “Bảo cậu ấy đi đi, tớ không muốn thấy cậu ấy nữa!"
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau.
Vừa tức giận vừa cảm thấy Tô Mộc Vũ thật đáng thương.
Đúng thế, trong đầu toàn là nhớ đến Trần Khiêm, vừa về cũng muốn gặp Trần Khiêm trước, cuối cùng thì sao, lại thấy một màn như vậy.
“Hừ, tớ xuống tìm cậu ta, bảo cậu ta giải thích cho rõi” Tô Mông Mông nói, sau đó xuống lầu.
“Cậu chính là tên khốn Trần Khiêm đúng không?”
'Tô Mông Mông chống nạnh, lạnh lùng nói.
“Là tôi, Mộc Vũ không sao chứ? Chuyện vừa nãy là hiểu lầm thôi!”
Trần Khiêm vội nói.
“Hiểu lầm? Bọn tôi đều nhìn thấy rõ rành rành, cô gái đó khoác tay cậu đi ra, cậu còn nói là hiểu lầm? Chẳng lẽ cậu với người ta đính hôn là giả à?”
Tô Mông Mông nói. “Cậu là đồng nghiệp của Mộc Vũ ở Cảng Đảo à?
Chuyện này thật sự là cậu có thể giúp tôi khuyên Mộc Vũ, để tôi nói chuyện với cô ấy không!?”
“Tôi sẽ không giúp cậu đâu, ai mà biết cậu nói thật hay nói dối chứ. Thủ đoạn của loại người khốn nạn như cậu quả thực là tôi thấy nhiều rồi. Ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi!”
“Tôi chẳng quan tâm cậu thật tâm hay là giả dối, Mộc Vũ đối với cậu thế nào cậu có biết không hả Trần Khiêm? Mộc Vũ xinh đẹp là vậy, ở đài truyền hình bọn tôi cũng đâu phải là không có ai theo đuổi, mà là nhiều đến nỗi xếp hàng dài cả cây số đấy, cậu có biết Mộc Vũ đối với cậu thế nào không?”
“Cô ấy vô cùng thỏa mãn vì đã có cậu rồi, cho nên đặc biệt giữ khoảng cách với những chàng trai đó. Vả lại khi bọn họ theo đuổi, cô ấy trực tiếp từ chối không một chút khách sáo nào!”
“Cậu cũng biết là hai người các cậu yêu xa, nếu như Mộc Vũ giấu cậu chơi trò mập mờ với chàng trai khác thì cậu cũng đâu có biết chứ. Nhưng Mộc Vũ hoàn toàn không hề rung động, vô cùng lạnh lùng với những chàng trai đó. Bây giờ ở đài truyền hình bọn tôi, ngay cả một người bạn khác giới Mộc Vũ cũng không có! Cậu có biết không hải”
Tô Mông Mông tức giận nói.
Phải, cô ấy có thể không nói những lời này, nhưng tại sao lại không nói chứ.
Cô ấy quả thực cảm thấy không đáng cho Tô Mộc Vũ.
“Tôi biết, tôi biết!” Trần Khiêm gật đầu.
Đương nhiên Trần Khiêm biết rất rõ tình cảm Tô Mộc Vũ dành cho mình. Nhưng nghe những lời này, ngoài cảm động ra thì chính là cảm giác vô cùng tự trách.
Đúng thế, Mộc Vũ luôn chung thủy với mình.
Còn mình thì sao, vì bạn bè, quả thực đã làm một số chuyện quá đáng.
Thậm chí lần sau còn quá đáng hơn lần trước.
Thử hỏi xem, Tô Mộc Vũ có thể vì mình mà không có lấy một người bạn khác giới nào, sao mình lại không thể vì cô mà ít tiếp xúc với mấy cô gái khác lại chứ.
Nói dông nói dài thì cảm giác áy náy trong lòng Trần Khiêm vẫn ở đó không hết được, bây giờ chỉ mong có thể giải thích rõ ràng với Tô Mộc Vũ, để cô tha lỗi cho mình.
“Nhưng tôi thật sự là đính hôn giả thôi, cô gái kia, là một người bạn của tôi...”
Sau đó, Trần Khiêm kể rõ ngọn nguồn sự việc ra.
Tô Mông Mông cứ nhìn chằm chằm Trần Khiêm, phát hiện cậu ta cũng không có nói dối, chẳng lẽ cậu ta nói là sự thật à?
“Không đúng, còn một chuyện, tôi xem cậu giải thích thế nào?”