Bây giờ lại thêm Tần Nhã.
Đặc biệt là Tân Nhã bị kẹt ở giữa khiến Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.
"Gì mà cậu không tới được! Tôi biết cậu đã có Tô Mộc Vũ, nhưng tôi xin cậu đấy, cho dù cậu không muốn làm bạn với Tiểu Nhã nữa thì cũng phải nói rõ ràng với cậu ấy được không? Suy cho cùng đều là vì hiểu lầm, nếu không phải cậu tặng bừa cái vòng ngọc kia thì làm sao Tân Nhã lại nảy sinh hứng thú với cậu, rồi thích cậu? Tôi biết bây giờ cậu là cậu Trần, cậu rất giỏi, nhưng cậu trêu đùa tình cảm một người như vậy, cậu thấy ổn không?"
Triệu Đồng Đồng nóng nảy. “Tôi không trêu đùa!" Trần Khiêm nói.
Nhưng anh cũng chỉ thầm nói câu này trong lòng.
Đúng vậy, khởi đầu của anh và Tân Nhã chẳng phải vì hiểu lầm một vài chuyện sao?
Vốn dĩ lúc ấy mình không cố ý. Haizl Giờ đi một chuyến vậy!
Nói rõ tất cả, cũng cho Tân Nhã biết rốt cuộc Long Thiếu Vân là người như thế nào.
"Được, bây giờ tôi qua đó!"
Trần Khiêm đáp.
Hiện tại đã sáu giờ chiều.
Lần này Trần Khiêm không đi một mình. Mà có Thiên Long Địa Hổ đi theo.
Khi tới cửa nhà Tân Nhã.
Thiên Long Địa Hổ chờ ở bên ngoài.
Trần Khiêm vào trong.
"Được rồi, Tiểu Nhã đừng buồn nữa. Tuy tớ
không biết giữa cậu và Trần Khiêm đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày cậu được cử đi học. Tóm lại là phải vui vẻ đúng không?" Triệu Đồng Đồng an ủi.
"Hơn nữa, Tiểu Nhã à, nói không chừng có một ngày Trần Khiêm sẽ nghĩ đến ưu điểm của cậu!"
"Ha ha, Đồng Đồng, các cậu đừng khuyên nữa, tớ và cậu ta không phải vì chuyện gì khác mà là... Thôi bỏ đi, tớ không muốn nói. Bây giờ vừa nghĩ đến cậu ta là tớ cảm thấy ghê tởm!"
Tân Nhã hít sâu một hơi.
Bây giờ cô ta bỗng thấy sợ đàn ông, bởi vì người đàn ông trông có vẻ tốt đấy nhưng thật ra sau lưng lại là kẻ cặn bã.
Ví dụ như người mình thích.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Tân Nhã cũng không tin.
"Được rồi, không nói thì thôi. Nhưng mà Tiểu Nhã à, hôm nay là ngày vui, lát nữa tớ còn muốn tặng cậu một bất ngờ!"
Triệu Đồng Đồng chớp mắt.
Uống một ngụm rượu vang.
Trong lúc mọi người có mặt ở đây đều đang tò mò về điều bất ngờ mà Triệu Đồng Đồng vừa nhắc đến.
Kính coong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
"Đến rồi đến rồi, niềm vui bất ngờ đến rồi!"
Triệu Đồng Đồng vui mừng hớn hở, lập tức đi ra mở cửa.
Còn Tần Nhã thì cố tươi cười nhìn ra ngoài cửa để không mang lại cảm xúc tiêu cực cho mọi người nữa.
Nhưng khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.
Nụ cười trên gương mặt Tần Nhã dần tắt.
Người vừa tới đúng là Trần Khiêm.
"Ha ha ha, Tiểu Nhã, muốn cởi chuông phải tìm người người buộc chuông. Tớ gọi cậu ta tới đây, có hiểu lầm gì thì hai người các cậu có thể nói rõ ràng!"
Triệu Đồng Đồng lên tiếng.
"Cậu tới làm gì?"
Tân Nhã bày ra sắc mặt lạnh lùng.
"Tớ tới vì muốn giải thích chuyện hôm nay. Cậu hiểu lầm tớ rồi!"
Trần Khiêm nói.
"Tôi không muốn nghe, cậu cũng không cần giải thích. Cậu Trần, nếu không còn chuyện gì khác thì mời cậu rời khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy một kẻ đê tiện xuất hiện trước mặt tôi, vấy bẩn ánh mắt tôi!"
Tân Nhã lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ muốn giải thích rõ hiểu lầm thôi Trần Khiêm hít sâu một hơi.
"Không cần đâu cậu Trần, cậu giải thích hay không giải thích với tôi cũng có gì đâu. Nếu có tỉnh lực như vậy thì cậu đi giải thích cho người ta thì hơn!"
"Ngoài ra, bây giờ đã tối rồi, mấy đứa bọn tôi đều là con gái, cậu ở đây không tiện. Hơn nữa, tôi cũng không muốn để Thiếu Vân biết tôi và cậu còn dây dưal"
Tân Nhã lạnh lùng cất tiếng: "Cho nên ngoài chuyện này ra không còn chuyện nào khác. Cậu có thể rời đi!" Nghe xong những lời này, Trần Khiêm đã hiểu.
Ngẫm lại mình thật buồn cười, còn giải thích gì nữa, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện.
Bây giờ cô ta đã gọi Long Thiếu Vân là Thiếu Vân rồi.
Có lẽ đã tìm được người mình yêu thật lòng. "Được, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa!"
Sau khi nói xong, Trần Khiêm cười khổ sở rồi xoay người rời đi.
“Chờ chút!" Mà lúc này, Tân Nhã lại gọi Trần Khiêm.
“Tôi có một thứ muốn trả lại cho cậu...