"Nhóm người này... là người của cậu Long?”
Một địa điểm khác trong video là ở một ngôi nhà trong thôn.
Trong nhà có bốn năm người mặc đồ đen bị trói chặt.
Ai nấy đều bị đánh sưng mặt, da thâm tím, do người của Trần Khiêm trông chừng.
Đương nhiên chủ biên Lưu biết nhóm người này, chính là người của Long Thiếu Vân.
"Chủ biên Lưu, thằng nhãi Long Thiếu Vân kia nham hiểm độc ác, cậu ta sợ cậu giở trò nên chiều nay đã sai người bắt cóc con gái của cậu. Ha ha, may mà chúng tôi đến sớm một bước!"
Lý Chấn Quốc nở nụ cười.
Bấy giờ chủ biên Lưu mới hiểu ra.
"Long Thiếu Vân mày được lắm, suýt thì tao bị mày đùa bốn trong lòng bàn tay! Cậu Trần, tôi có lỗi với cậu!"
Chủ biên Lưu liên tục cúi rạp mình xin lỗi.
Đúng vậy, dù nói thế nào thì cậu Trần cũng gián tiếp cứu con gái hắn ta, hơn nữa hắn ta cũng hiểu rõ tính cách Long Thiếu Vân, là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nếu con gái mình rơi vào tay cậu ta thì một khi mình không làm theo sự sai bảo của cậu ta, chắc chăn con bé sẽ gặp nạn.
Cho nên hiện giờ chủ biên Lưu vừa hối hận vừa sợ hãi, đồng thời càng thêm áy náy và cảm kích cậu Trần.
Ngay sau đó, hẳn ta tỏ ra thần bí: "Cậu Trần, chỗ tôi có một đoạn ghi âm, tin rằng cậu nhất định
sẽ cảm thấy hứng thú!"
Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau, sau đó gật đầu, bảo chủ biên Lưu lấy đoạn ghi âm ra.
Về vấn đề xào xáo chuyện này, xem như Trần Khiêm không cần lo lắng.
Bởi vì chủ biên Lưu biết phải làm thế nào.
Về phần Long Thiếu Vân, đương nhiên Trần Khiêm phải cẩn thận đối phó.
Vào lúc này, Trần Khiêm bỗng nhận được một cuộc gọi. Anh liếc thử, là Triệu Đồng Đồng gọi tới.
Triệu Đồng Đồng là bạn thân của Tần Nhã, tính ra thì lâu rồi mình không gặp cô ta.
Có lẽ là vì chuyện hôm nay giữa mình và Trần Nhã.
Chắc chăn hôm nay Tần Nhã đã hiểu lầm mình. Điện thoại vừa kết nối.
Giọng nói bất mãn của Triệu Đồng Đồng vang lên:
"Trần Khiêm, cậu có ý gì? Cậu làm gì Tiểu Nhã thế? Sau khi trở về cậu ấy cứ khóc mãi. Vốn dĩ hôm nay Tần Nhã rất vui vì cậu ấy là người đứng đầu học kỳ, còn giành được suất sinh viên xuất sắc được cử đi học. Chúng tôi định bày tiệc chúc mừng, kết quả lại thành ra thế này!"
"Có chút hiểu lầm, tôi chưa kịp giải thích với cậu ấy!"
Trần Khiêm từ tốn lên tiếng.
Vốn dĩ Trần Khiêm vẫn quan tâm tới thái độ của Tần Nhã, bởi vì Tân Nhã là bạn của mình.
Anh cũng muốn giải thích với cô ta.
Dù sao bây giờ đã dễ dàng giải thích mọi chuyện.
Nhưng lúc đó Trần Khiêm trông thấy Tân Nhã ăn cơm cùng kẻ địch của mình.
Trong lòng bỗng trào dâng nỗi tức giận khó tả.
Đúng vậy, mình coi Tần Nhã là bạn.
Nhưng sau này Tần Nhã và Long Thiếu Vân sẽ ở bên nhau. Hơn nữa, rõ ràng là bây giờ hai người họ đã thử hẹn hò rồi.
Hai người họ là một đôi.
Mình cần gì phải giải thích!
"Hiểu lầm gì? Tôi hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy không nói, hỏi cậu thì cậu ấp a ấp úng. Có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng đi, bây giờ chúng tôi đều đang ở nhà Tiểu Nhã."
Mặc dù Triệu Đồng Đồng biết quan hệ giữa Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ và Tân Nhã.
Nhưng bây giờ người có thể khiến Tân Nhã đau lòng vẫn là Trần Khiêm.
Là bạn tốt, đương nhiên cô ta không chịu được.
Nếu không cô ta đã chẳng lén lút gọi điện cho Trần Khiêm.
"Tôi không đi được!"
Trần Khiêm thản nhiên nói. Còn tiếp tục dây dưa gì nữa chứ.
Đầu tiên vì Dương Hạ, mình phải đối đầu với nhà họ Long.