Chủ biên Lưu lạnh lùng lên tiếng.
"Công bằng công chính? Ha ha, theo tôi biết thì hình như người của anh đã chờ trong xe dưới lầu trước hai tiếng thì phải? Lế nào các người có bản lĩnh tiên đoán, có thể dự đoán được hai tiếng sau sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Mặc dù camera trong khách sạn kia đã bị phá hủy, nhưng camera giám sát ở những chỗ khác không hỏng! Chủ biên Lưu biết rõ chuyện gì đã xảy ra hơn tôi nhỉ? Trần Khiêm nói.
Đúng vậy, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm bị người ta tính kế như vậy.
Trước đây chị gái nói rằng việc kinh doanh là bài kiểm tra đánh giá dành cho em, cũng là kinh nghiệm của em. Trước đó Trần Khiêm chưa cảm nhận được gì, nhưng bây giờ cuối cùng anh đã hiểu.
Trần Khiêm nói xong.
Chủ biên Lưu không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt liếc sang chỗ khác.
Hản ta cho rằng dù Trần Khiêm giỏi cỡ nào. cũng chỉ là hai chị em nổi tiếng, còn nhà họ Long ở Yên Kinh thì khác, cả gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.
Hản ta thà đắc tội cậu Trần cũng không dám đắc tội cậu Long nhà họ Long.
"Ông im lặng, tôi gần như có thể chắc chắn ông cố ý hại tôi, vậy thì tôi chẳng cần phải khách khí với ông nữa! Người đâu!"
Cậu Trần cất lời.
"Hừ, tôi biết cậu muốn làm gì. Nhưng tôi nói cho cậu biết, trước khi tới đây tôi đã thông báo cho. cấp dưới, nếu trong vòng một canh giờ tôi không trở lại, bọn họ sẽ công bố mọi chuyện trước thời hạn, đồng thời báo cảnh sát!"
Chủ biên Lưu dọa dẫm.
"Thế ư? Có điều ông nghĩ nhiều rồi, lần này tôi mời ông tới đây chỉ vì để hỏi chuyện chứ không định ra tay với ông. Ông đi đi..."
Trần Khiêm cười hờ hững.
Chủ biên Lưu được thả ra.
Hắn ta nghỉ hoặc, đang định đi.
Thì Trần Khiêm lấy điện thoại ra mở video.
"Ba! Ba ơi! Cứu con! Cứu con với!"
Video vừa bật lên thì có một cô bé đang hoảng sợ kêu gào.
Chủ biên Lưu nghe thấy giọng nói này, lập tức chạy từ cửa trở lại.
"Cậu làm gì vậy? Đây là giọng nói của con gái tôi phải không?"
Chủ biên Lưu hoảng hốt.
"Ha ha, chủ biên Lưu đừng sốt ruột, hiện tại con gái cậu đang ở quê. Thật trùng hợp, phòng điện ảnh và truyền hình của tập đoàn chúng tôi đang quay một video tuyên truyền về an toàn giáo dục, con gái cậu xinh xắn như vậy, đương nhiên chúng tôi phải mời cô bé diễn! Bây giờ cô bé đang diễn vai một bé gái bị bät cóc, bọn cướp yêu cầu ba của cô bé thỏa hiệp, nếu không sẽ giết con tin!"
Lý Chấn Quốc mỉm cười.
Ông ấy nhận điện thoại trong tay Trần Khiêm rồi cho chủ biên Lưu xem.
Thoạt nhìn thì đúng là một nhóm người đang quay phim ở trong thôn.
Nhưng chủ biên Lưu nuốt ực một ngụm nước miếng.
Ý tứ rất rõ ràng. Không cần phải nói thẳng ra.
Huống hồ chuyện này đúng là âm mưu cậu Long đã sắp đặt nhằm bôi nhọ cậu Trần.
Chủ biên Lưu không có lý.
Bị người ta trả thù, hẳn ta cũng không được gì.
Bây giờ con gái mình không sao, vẫn vui vẻ chơi cùng nhân viên bên kia, vậy là cậu Trần đã nể mặt lắm rồi.
"Cậu Trần, trong chuyện này có hiểu lầm, ban đầu nói cậu cưỡng hiếp cô gái kia, tôi tuyệt đối không tin. Tôi cảm thấy trong này có hiểu lầm, hiểu lầm rất nghiêm trọng!"
Sắc mặt chủ biên Lưu trẳng bệch.
"Chủ biên Lưu, chuyện này không liên quan đến ông, hơn nữa chúng tôi không phải Long Thiếu Vân, không làm chuyện uy hiếp người khác. Ông nói xem chuyện này được tiến hành ra sao? Nếu ông cố ý hại tôi thì chắc chẳn tôi không vui đâu!"
Trần Khiêm nói.
"Vâng vâng vâng, tôi xin nói thật. Cậu Long sắp xếp chúng tôi chụp ảnh và photoshop ảnh để bôi nhọ cậu, khiến cậu và nhà Âu Dương kết thù! Tôi biết cậu Trần chắc chẳn không làm chuyện xấu xa này!"
Chủ biên Lưu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thấy chủ biên Lưu đã khai hết.
Trần Khiêm nhìn sang Lý Chấn Quốc. Lý Chấn Quốc gật đầu, cho chủ biên Lưu xem một video khác.
Khi xem video này, chủ biên Lưu trợn trừng mắt, sắc mặt khó tin, sau đó giận tái mặt...