Trong khi đó, ở một nơi khác. "Cậu Long, tôi thất thủ rồi!"
"Sao cơ? Bọ Cạp mà lại thất thủ, có mỗi tên Trần Khiêm mà cũng không đối phó được sao?"
Long Thiếu Vân đang ở trong nhà vệ sinh, giọng nói kinh ngạc của anh ta truyền qua điện thoại.
"Không phải, có một cao thủ giúp cậu ta, nếu lúc nãy tôi không thu lực kịp thời thì cánh tay đã tàn phế rồi!"
Trong xe, Bọ Cạp dùng một tay gọi điện thoại, một tay đặt ngang.
Lúc này, trên cánh tay kia nổi gân đỏ như những con giun đỏ tươi bò đầy trên cánh tay của gã.
Không động đậy nổi. Trên trán Bọ Cạp đầm đìa mồ hôi.
"Mẹ nó, thằng ranh kia may thật. Hừ, có điều xem như đã mở ra khởi đầu tốt, đợi đến khi tiêu đề ngày mai được đăng lên thì thằng nhãi này cũng đã tiếng xấu lan xa, nhà Âu Dương sẽ không bỏ qua cho nó. Một khi hai nhà hợp tác thì diệt nó chỉ là chuyện cỏn conl"
"Còn Bọ Cạp anh cứ về trước nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Long Thiếu Vân nói xong liền cúp máy. Anh ta vừa mới ngắt kết nối. Ngụy Mộng Kiều đã gọi đến.
"Anh Thiếu Vân, chuyện hôm nay có ầm ï quá không? Anh nói rằng em chỉ cần đưa anh ta vào phòng, sẽ không làm hại chị họ Âu Dương của em. Sao cuối cùng anh lại làm thế?"
Ngụy Mộng Kiều nói với vẻ lo lắng.
"Chuyện này cũng không hại đến Âu Dương Như mà. Chị ấy không bị làm nhục, mà chúng ta cũng đạt được hiệu quả như mong muốn, chẳng phải rất tốt sao?"
Long Thiếu Vân khuyên nhủ.
"Hừ, vậy mà còn bảo không bị làm nhục, đã làm chị họ em thành ra như vậy! Dù sao chị họ em cũng là người nhà Âu Dương, phải nắm chắc chuyện này, nếu không hai nhà chúng ta biết phải ăn nói thế nào đâu!"
Ngụy Mộng Kiều nói.
"Haiz, em rất hối hận vì đã giúp anh. Anh không biết đâu, từ tối qua đến giờ em cứ phải cười xòa với tên Trần Khiêm kia suốt, chỉ sợ anh ta từ chối em không ra ngoài, đến lúc đó em lại phải nghĩ cách khác lừa anh ta đi raI"
"Hơn nữa, vì anh mà em đã đắc tội cậu ấm nhà giàu phố Kim Lăng, tài lực của anh ta và chị gái cộng lại chẳng kém hơn nhà họ Long các anh đâu! Em đã bỏ lỡ một cơ hội kết thân với con nhà giàu rồi đó!"
"Ha ha ha, có gì đâu mà hối hận, có sự ủng hộ bên trong từ nhà họ Long ở Yên Kinh bọn anh thì chẳng khác nào sau này em có thể leo lên cành cao, em tung hoành khắp Hoa Hạ đều có thế lực của nhà họ Long ở Yên Kinh. Còn Trần Khiêm thì sao, chỉ ở Kim Lăng thôi! Tóm lại, anh hứa với em là lần này em giúp anh có được Tân Nhã, anh sẽ giúp em thực hiện một nguyện vọng!"
Long Thiếu Vân bất đắc dĩ cười gượng. Mới dỗ dành được Ngụy Mộng Kiều. Lại nói tới Trần Khiêm đã về khách sạn.
Khác với lúc trước, bây giờ khách sạn đã bị phong tỏa.
Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng, Thiên Long Địa Hổ đều đã có mặt.
Nhóm Lý Chấn Quốc đã nghe ngóng được một số tin tức về chuyện hôm nay, bọn họ cực kỳ chú ý.
Ban đầu mọi người đều cảm thấy nhà họ Long sẽ kiêng dè, không dám trực tiếp ra tay với cậu Trần.
Nhưng bây giờ xem ra mọi người đều đoán sai cả rồi.
"Cậu Trần, đã bắt được tên chủ biên kia. Mẹ nó, gã đang ở trong nhà chuẩn bị tiêu đề tin tức ngày mai"
Lúc này, Thiên Long Địa Hổ đi vào phòng bao báo cáo.
"Dẫn anh ta vào!"
Trần Khiêm ngồi trên ghế ông chủ, lạnh lùng ra lệnh. 𝖳r𝓊yện hay? 𝖳ìm ngay trang chính ﹎ 𝖳 r U m 𝖳 r 𝓊 y ệ n.𝐯n ﹎
Hết cách rồi, Long Thiếu Vân đã phí sức hãm hại mình.
Thì mình phải tiếp nhận.
Mà ngày mai, tin tức tiêu cực không thể bị phát tán ra ngoài.
"Làm gì? Các người làm gì thế? Thả tôi ra!"
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng bị vệ sĩ áp giải vào phòng.
Mà người này chính là gã chủ biên bị Long Thiếu Vân mua chuộc, họ Lưu.
"Chào chủ biên Lưu, tôi muốn ông biết bây giờ tôi tìm ông là có ý gì. Đồ các người quay chụp được ngày hôm nay đâu rồi?" Trần Khiêm hỏi.
"Cậu Trần, tôi không biết cậu đang nói gì. Hơn nữa, cậu thử nghĩ xem mình đang làm gì. Những gì người của tôi quay chụp được đều là chính đáng, công bằng công chính! Dù cậu có làm gì tôi cũng không giao chúng ra đâu!"