Trần Khiêm ngồi im một chỗ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dù sao thì mình cũng không phải thánh mẫu, đâu phải ai có chuyện thì mình cũng phải giúp đâu.
Cho dù mình nhìn giám đốc Vương này trông cũng rất quen!
Nhưng cũng không cần phải giúp hai người xa lạ là Lâm Duyệt và Vu Cường.
Huống hồ Lâm Duyệt còn xem thường mình, hơn nữa còn hống hách như vậy, bị đánh là đáng đời mà
Thấy sắp vạ lây đến nhóm Ngô Sảnh rồi.
Bỗng nhiên lúc này, một nhóm người ở bên ngoài xông vào.
Là nhân viên của khu thắng cảnh.
“Giám đốc Vương, đừng đánh nữa, dừng tay, đừng đánh nữa!”
Nữ nhân viên đứng đầu lo lắng nói.
Vội vã dẫn người xông vào.
Cô ta chính là cô gái vừa nãy ở phòng bán vé, cũng được xem như là một lãnh đạo nho nhỏ của khu thắng cảnh.
Lúc này mặt đầy căng thẳng.
“Hừ, là Tiểu Lưu à, sao vậy? Tại sao lại không thể đánh?”
Giám đốc Vương tức giận nói.
Nữ nhân viên đó gấp gáp chạy đến thì thầm vài câu vào tai giám đốc Vương.
Sau đó sắc mặt giám đốc Vương càng ngày càng trắng bệch...
Cô nói cái gì?
Là Tổng giám đốc trực tiếp sắp xếp cho bọn họ vào chơi sao?
“Vâng vâng! Đúng vậy, giám đốc Vương, là vừa rồi có bảo vệ nói với tôi ở đây đang xảy ra xung đột với vài vị khách quý, cho nên tôi mới vội vàng chạy đến đây!”
Nữ nhân viên nói. Giám đốc Vương hít sâu một hơi.
Nữ nhân viên vừa rồi đã nói rõ ngọn nguồn việc này cho ông ta.
Mấy người này ban đầu không mua được vé vào cổng.
Cuối cùng chàng trai tên Vu Cường này gọi điện cho ba cậu ta, muốn ba cậu ta nhờ quan hệ để bọn họ được đi vào trong.
Lúc đầu mình đã không đồng ý, cuối cùng giám đốc Lý lại đích thân gọi điện đến.
Nói là nhóm người ở ngoài cổng là khách quý, còn là Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc sắp xếp một người thân cận gọi điện cho giám đốc Lý. Hiện tại giám đốc Lý với phó giám đốc Vương đi mua hàng đều đang vội vã quay về rồi.
Cho nên bây giờ giám đốc Vương này càng nghe càng thấy không thể tin nổi.
Đổ cả mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên nhìn về phía Vu Cường đang ngã trên đất với vẻ mặt xin lỗi.
“Ôi Chàng trai trẻ, cậu xem, vừa nãy sao cậu lại không nói rõ ràng vậy chứ. Hóa ra là Tổng giám đốc Lý đích thân sắp xếp cho cậu vào đây à?”
Đương nhiên trong mắt giám đốc Vương, Lý Chấn Quốc khác biệt một trời một vực với giám đốc Lý của khu thắng cảnh rồi.
Lúc này vừa cười nịnh vừa hoảng.
Mấy người vệ sĩ cũng biết ý, tất cả đều hơi căng thẳng lùi về sau một bước.
Lúc này, tình thế đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Vương Mẫn lại càng ngạc nhiên hơn về Vu Cường.
“Trời ơi, rốt cuộc anh là người thế nào vậy? Sao lại có chỗ dựa chắc vậy chứ?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Ngô Sảnh như vui hết cả niềm vui của phần đời còn lại, cảm thấy Vu Cường quá là ngầu.
Lâm Duyệt lại càng mở to mắt, sau đó cười lớn:
“Ha ha ha, ngu ngốc, dám đánh tôi sao, tôi đánh chết mấy người!”
Chát chát chát! Lúc này đứng lên, giáng cho mấy người vệ sĩ vài bạc tai. Mặc dù cô ta bị đánh, nhưng không gì có
thể khiến cô ta nở mày nở mặt như lúc này cả.
Suy cho cùng thì chỗ dựa của Vu Cường quá đỉnh.
“Cậu Vu, không biết ba cậu là ai?”
Giám đốc Vương sợ hãi nói.
“Hừ, ba tôi chính là Vu Đức Long, cả ba và mẹ tôi đều là người làm trong cơ quan chính quyền huyện Bình An, có quen biết với phó giám đốc Vương ở đây!”
'Vu Cường cũng vênh váo hơn.
Xi... Tôi biết rất rõ chuỗi quan hệ của Tổng giám đốc Lý, Vu Đức Long thì tính là gì chứ? Tổng giám đốc Lý lại ra mặt vì ông ta?
Không phải chứ? Giám đốc Vương băn khoăn.
“Hừ, biết sợ là được rồi, vừa nãy ông tát tôi một bạt tai, bây giờ tôi trả lại cho ông!”
Lâm Duyệt hung hăng đi về phía giám đốc Vương.
“Giám đốc Vương Bưu, lâu rồi không gặp!”
Lúc này, trên bàn, Trần Khiêm đứng dậy, một tay đút vào túi, cười nói.