Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 684: Cô cười cái gì




“Anh tôi là Lưu Dương, trước đây học ở Nhất Trung, sao, sợ rồi chứ hả? Sợ thì mau cút đi cho tôi, nếu không anh tôi về sẽ băm văm mấy người ra đấy!"
Lưu Phi vươn cổ, ngang ngược nói.
“Ôi đệch con mẹ mày!”
Mắt Trần Khiêm đỏ ngầu, giơ chân đạp thẳng vào bụng Lưu Phi, anh ta nằm dưới đất đau đớn gào to.
Mặc dù trông Trần Khiêm cũng không quá cường tráng nhưng anh vẫn rất mạnh, trước đây Lý
Tiếu và anh, hai người đều đánh đấm rất giỏi.
Chẳng qua Lý Tiếu đánh nhiều, còn Trần Khiêm chỉ vì Lý Tiếu mà đánh một lần.
Dù sao thì cánh tay với chân đều rất khỏe.
Lúc này nghe thấy anh trai anh ta là Lưu Dương học ở trường Nhất Trung, Trần Khiêm đã nổi cơn tức.
Với cả hiện tại Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm gì nữa cả.
Tìm ra vũ khí, thì lại xông vào đập hai người kia.
Với cả hiện tại Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm gì nữa cả.
Tìm ra vũ khí, thì lại xông vào đập hai người kia.
Ba người đều thuộc kiểu gầy trơ xương, đương nhiên là bị Trần Khiêm đánh cho một trận.
Trông Vương Tiêu há hốc mồm.
Lúc này lại cảm thấy Trần Khiêm hơi đẹp trai! “Trần Khiêm, giúp tôi đánh chết bọn họ đi!” 'Vương Tiêu hét lên.
Tạ Lê thấy hai bên đã đánh nhau rồi.
Thì cầm chiếc bình hoa bên cạnh đập về phía Vương Tiêu.
Hai cô gái cũng bắt đầu đánh nhau rồi.
Quả thực lần này Trần Khiêm ra tay hơi mạnh. Mắt cũng đỏ ngầu rồi.
Lưu Dương là ai?
Có thể nói là ác quỷ trong lòng Trần Khiêm, khiến cho Trần Khiêm đã qua nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn rất khó để xóa bỏ sự tự trách trong lòng.
Không sai, Lưu Dương chính là người hồi cấp hai đã vì một cô gái mà gọi người chặn đánh Trần Khiêm.
Cậy trong nhà có quyền có tiền lại nhiều đàn em.
Cho nên sau khi tan học, đánh Trần Khiêm một trận.
Chiều hôm đó Lý Tiếu chạy đến, sau đó chỉ có hai người Trần Khiêm với Lý Tiếu đánh nhau với mười mấy người bọn họ.
Bọn họ đều cầm theo chân ghế gì gì đó. Đánh Trần Khiêm vào một góc. Cũng chính lúc đó, Lý Tiếu lấy dao ra...
Sau việc đó, nếu như dừng lại tại đây thì Trần Khiêm cũng sẽ không căm hận như vậy.
Về sau nhà Lý Tiếu bị ba của Lưu Dương dẫn người đến phá, ba của Lý Tiếu vốn là tài xế xe tải, kết quả lần đó lúc nhà bị phá, vì kích động cho nên bị nhóm người đó đánh gấy chân, trụ cột trong nhà cứ như vậy sụp đổ.
Sau đó Lý Tiếu đi học ở trường dạy nghề lại bị Lưu Dương dẫn người đến đánh.
May mà Lý Tiếu bước chân vào xã hội có quen một người anh em, dạy người đó học cách sửa xe,
cho nên mới có tương lai sau này.
Đây cũng là lý do tại sao mắt Trần Khiêm đỏ ngầu.
Tên này còn muốn gọi Lưu Dương quay lại chém người sao, tự mình sẽ đi tìm hẳn ta!
Vô duyên vô cớ nóng lên nên cũng chẳng quan tâm ba bảy hai mươi mốt gì!
“Trời ơi chân tôi!”
Lúc này nghe thấy tiếng hét của Vương Tiêu.
Hóa ra là cô ta đá vỡ chiếc bình hoa trên đất rồi bị cắt trúng bắp chân.
Tạ Lê thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, quản lý của nhà hàng Dicos cũng đã báo cảnh sát.
Thì không dám ra tay nữa.
Sau đó đỡ Lưu Phi đang ôm bụng bỏ chạy.
Còn mấy người bạn của Vương Tiêu thì không biết đã chuồn đi đâu mất tăm từ lâu rồi.
“Trần Khiêm, anh mau dìu tôi đi bệnh viện băng bó đã, nếu để lại sẹo thì toang mất!”
Lúc này Vương Tiêu chỉ có thể cầu cứu Trần Khiêm.
Dù sao thì cô ta cũng cảm thấy vừa nấy là Trần Khiêm giúp cô ta nên mới đánh nhau.
Thật là phiền quá đi mất! Trần Khiêm mắng thầm một câu.
Nhưng mà vẫn qua dìu Vương Tiêu đến một phòng khám ở bên cạnh để băng bó.
May mà vết thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ bị xước một chút.
Mà lúc này, Vương Tiêu đang nằm trên giường bệnh, khóe miệng cong lên nhìn Trần Khiêm, ánh mắt mang theo ý tò mò.
“Hi hil”
Bỗng dưng Vương Tiêu cười.
“Cô cười cái gì?” Trần Khiêm nhàn nhạt hỏi.