Lập tức, thấy người ta đã không có ý định muốn để mình và Vương Mãn làm quen, cũng trùng với suy nghĩ của mình.
Trần Khiêm muốn bỏ đi mặc kệ. Nhưng lúc này.
Không nói đến hai chàng trai cô gái đang mỉa mai Trần Khiêm, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì có hai chiếc RSZ dừng lại, ba nam một nữ đang bước xuống xe.
Trông có vẻ như cũng đến Dicos ăn gì đó.
“Mẹ kiếp, Vương Tiêu, cậu nhìn đi, là con ả Tạ Lê đó!”
“Mẹ nó, lúc tụi mình còn học cấp hai, Tạ Lê đã đối phó cậu rồi, sau đó thì trùng hợp thật, hai cậu lại vào chung một trường đại học, lúc trước cậu lại đánh cô ta, bảo cô ta coi chừng cậu, bây giờ làm sao đây!”
“Người cao cao kia là bạn trai của cô ta, là giang hồ đó, dạng anh đại ghê gớm lắm! Tiêu Tiêu, cậu trốn đi nhanh đi!”
Vài người cùng sốt ruột.
“Hừ, tại sao tớ phải trốn, tớ mà sợ cô ta à, tớ không tin cô ta dám làm gì tới”
Ngay lập tức, Vương Tiêu không còn sức quan tâm đến Trần Khiêm nữa mà thay vào đó là khoanh tay kiêu ngạo nhìn Tạ Lê đang bước vào cửa.
Vương Tiêu và cô gái kia có thù à?
Đợi lát nữa mà đánh nhau thì mình ở đây làm gì? Xấu hổ lắm!
Vì thế Trần Khiêm muốn đi.
“Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, Vương Tiêu, cậu ở đây à!”
Tạ Lê cũng nhìn thoáng qua là thấy Vương Tiêu. Ngay lập tức đắc ý nói. “Anh Phi, là con nhỏ này đó, trong trường đó anh biết không, nó ỷ vào một thằng thích nó mà cãi nhau với em, nó còn tát em một cái nữa!”
Tạ Lê nói đầu đuôi câu chuyện ra.
Mà Vương Tiêu thì cũng không chịu thua, vừa thấy Tạ Lê là đỏ mắt.
Cũng cãi nhau ngay. Xem như Trần Khiêm đã khá hiểu.
Trông có vẻ như lúc Tạ Lê và Vương Tiêu còn học cấp hai thì khá thân nhau nhưng bởi vì thời kỳ cấp hai, hai cô gái cùng thích một chàng trai học rất giỏi trong lớp.
Cấp hai mà, mọi người cũng biết, là thời kỳ dậy thì nổi loạn, nếu giành bạn trai thì con gái còn tàn nhãn hơn cả con trai.
Bởi vì Vương Tiêu là con giáo viên nên rất nổi tiếng, hơn nữa tính tình không ngoãn lắm nên đã nhận rất nhiều anh chị nuôi.
Còn Tạ Lê thì cũng nhận rất nhiều giang hồ làm chị.
Vì thế vốn dĩ là bạn thân lại phản bội nhau, còn hẹn chơi nhau qua livestream nữa.
Từ đó về sau, xem như đã thù hẵn nhau.
Cho đến lúc đại học, Vương Tiêu được một cậu ấm rất giàu theo đuổi.
Cho nên gây hấn tìm Tạ Lê đánh một trận, còn ức hiếp Tạ Lê rất nhiều.
Lần này nghỉ hè về nhà, hiển nhiên Tạ Lê đang muốn trả thù Vương Tiêu.
“Yên tâm đi Lê Lê, con nhỏ này hả, hừ, bây giờ tát nó một cái cho tao, để tao xem thử ai dám đụng! Danh của Lưu Phi tao, chắc hẳn tụi bây đã nghe rồi đúng không?”
Lưu Phi cười nói.
Ba thằng nhóc giang hồ này còn nhỏ hơn Trần Khiêm hai ba tuổi nữa, kiểu tóc, ăn mặc rất cá tính, tóm lại là rất ra dáng giang hồ.
Nhưng người lại gầy nhom.
Trần Khiêm không muốn xen vào chuyện của đám nít ranh.
Vì thế anh chuẩn bị đi.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đánh tôi, có tin tôi gọi Dương Cường đến không?”
Vương Tiêu mắng.
Sau đó thấy Trần Khiêm muốn chạy thì càng mắng hơn: “Mẹ kiếp, tôi phục anh luôn đó Trần Khiêm, con gái như tôi còn không sợ thì anh sợ gì? Họ đánh tôi chứ đâu phải đánh anh, anh hèn nó vừa thôi chứ!”
Lập tức càng khinh thường hơn.
“Tôi còn có việc, không rảnh chơi với các cô!” Ai hèn, chỉ là không muốn quan tâm thôi.
“Được thôi, vậy mày kêu đi để Lưu Phi tao chiêm ngưỡng thử, tao nói cho mày biết, anh tao cũng đang làm ăn ở thành phố Kim Lăng, từ trấn mình ra luôn đó, ảnh tên Lưu Dương, có ngon thì mày đến đây thử xem, ai sợ ai hả? Hơn nữa, ai không liên quan thì cút cho ông!” Lưu Phi cười mỉa nÓI.
Mà Trần Khiêm mới vừa đi đến cửa nghe vậy thì chợt ngừng bước.
Sau đó đút tay vào túi xoay người lại, võ vai Lưu Phi: “Chú em, ban nãy chú mới nói anh chú là ai?”