Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 678: Nhất Trung hay là Nhị Trung




“Dạ? Ông Ngô, có chuyện gì ạ?” Trần Khiêm bị ông cụ Ngô kéo ngồi xuống.
“Đương nhiên là việc tốt rồi, hôm nay lúc cháu gọi tới, ông đã muốn nói với cháu rồi, nhưng mà nói cụ thể với cháu thì tốt hơn, cũng không thể để ba thăng anh của cháu biết!”
“Hả? Vậy ông nói đi ạI”
“Trước đây khi làm ở hầm mỏ, ông có một người bạn, nhiều năm như vậy vẫn còn qua lại với nhau. Khoảng thời gian trước ông lên thị trấn, vừa hay gặp được ông ấy thì có trò chuyện với nhau, cháu gái của ông ấy cũng không lớn hơn cháu là bao, bằng tuổi với mấy đứa Tiểu Phong!”
“Con bé tốt nghiệp đại học sớm hơn cháu một năm, bây giờ người nhà đã vội giới thiệu đối tượng cho con bé rồi. Gia đình bên đó điều kiện rất tốt, giàu có nữa, cho nên cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, muốn tìm người thực tế hiểu chuyện thôi!”
“Ông muốn giới thiệu con bé cho cháu, nhà đó có hai chị em, con bé là chị lớn!”
“Cho nên muốn bàn bạc với cháu, ngày mai sắp xếp cho hai đứa gặp mặt nhau! Về phần Tiểu Phong, ông không để nó biết đâu! Cháu cũng đừng có nói!”
Trần Khiêm hiểu suy nghĩ của ông cụ Ngô.
Thấy mình hiện tại công việc khó tìm cho nên muốn giúp mình tìm đối tượng.
Hoàn toàn là đang suy nghĩ cho mình.
Giống như Lý Tiếu lần trước vậy.
Nhưng Trần Khiêm đã có Tô Mộc Vũ rồi, thêm cả lần trước xem mắt khá khó chịu, Trần Khiêm đều bị hai cô gái đó làm cho ám ảnh rồi, nên cũng rất bài xích!
“Ông cụ Ngô ơi, không cần đâu ạ, cháu có bạn gái rồi, cảm ơn ông!”
Trần Khiêm cười.
“Sợ cái gì chứ, cháu yêu đương thì cứ yêu, còn gặp mặt thì cứ gặp, cũng đâu nhất định phải thành đôi, chỉ làm quen thêm một cô gái thôi mài”
Ông cụ Ngô nói.
Cảnh này chẳng khác cảnh lần trước Lý Tiếu nói là bao.
Mà nói đến phần này.
Trần Khiêm cũng không thể nói là mình có tiền, ông đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa.
Từ chối cũng không được mà đồng ý cũng chẳng xong.
Nhưng cho dù nói thế nào thì Trần Khiêm cũng chắc chắn rằng, là ông cụ Ngô hay Lý Tiếu thì họ đều là thật lòng muốn tốt cho mình.
Cũng không muốn làm ông cụ Ngô thất vọng.
Cho nên Trần Khiêm gật đầu đồng ý: “Được rồi, ngày mai cháu đi xem xeml”
“Tốt rồi, ông gọi điện thoại cho ông ấy!”
Ông cụ Ngô vui vẻ đi gọi điện thoại, chẳng bao lâu sau thì phấn khích quay lại.
“Được rồi được rồi, vừa hay ngày mai con bé cũng không có việc bận, nói là muốn gặp mặt, không có ai đi cùng. Đây là số điện thoại, đợi lát nữa cháu gọi cho người ta đi, cụ thể ngày mai hai đứa đi đâu chơi, đều dựa vào cháu đấy, nói lời ngọt ngào một chút! Con bé tên Vương Mẫn, ba mẹ đều là giáo viên, cho nên nhân phẩm chắc chắn rất tốt!”
Ông cụ Ngô vui vẻ nói.
“Vâng ạ, cháu về sẽ gọi!”
Trần Khiêm gật đầu.
Sau khi mói chuyện với ông cụ Ngô một lát.
Thì Trần Khiêm về nhà.
Suy nghĩ một lát thì vẫn gọi điện thoại.
“Alo, bạn tìm ai?”
Bên kia truyền đến giọng một cô gái.
“Tôi là Trần Khiêm, cô là Vương Mãn phải không? Là ông cụ Ngô giới thiệu, bảo tôi gọi điện thoại cho côi”
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Khiêm gọi điện thoại cho người ta thế này, muốn giả vờ cởi mở tự nhiên một chút, nhưng vẫn hơi cẩn thận.
“À à, tôi biết rồi”
Vương Mẫn nói, sau đó lại đợi Trần Khiêm nói tiếp.
“Cô bận à?” Trần Khiêm hỏi. “Tôi vẫn ổn, anh nói đi!”
“Trước đây cô học cấp hai ở đâu? Nhất Trung hay là Nhị Trung?”
Trần Khiêm tùy tiện tìm đề tài.
“Tôi học ở Nhị Trung, anh thì sao?”
“Tôi học ở Nhất Trung! À ừm, ngày mai cô có thời gian không? Ở thị trấn mới mở một nhà hàng Dicos, chúng ta đến đó gặp nhau nói chuyện nhé?”