Quả thật bây giờ Trần Khiêm có thể nghênh ngang quay về rồi, cả đoàn xe đưa về cũng không thành vấn đề gì.
Nhưng ông cụ Ngô với bà cụ Ngô vẫn chưa biết chuyện mình là cậu Trần.
Nếu cứ như vậy quay về thì có hơi đường đột quá, Trần Khiêm không thích cảm giác đó.
Thứ hai là phải nói rõ với nhà ông cụ Ngô về số tiền lần trước khám bệnh cho ông cụ Ngô, cả chuyện thân phận của mình nữa. Hiện tại không có gì phải giấu diếm hai người già họ cả!
Cho nên giờ quay về quê, Trần Khiêm vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Thấy trên đường đang được lát đá.
Trần Khiêm rất rõ, sợ răng trấn nhỏ của mình cũng bắt đầu phát triển rồi.
“Cậu nhóc, nhà cậu ở trấn này à?”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, trò chuyện rất nhiệt tình, cười nói.
Trần Khiêm gật đầu.
“Chúc mừng cậu nhé chàng trai, cả thị trấn chỗ cậu đều sẽ khai phá để mở nhà máy, hầu như đều có thể lấy đất, không những cho nhà mà còn trả phí đền bù, hơn nữa còn cung cấp bao nhiêu là cơ hội việc làm đấy! Trông cậu giống như sinh viên, về quê có nhiều cơ hội để phát triển rồi!"
“Thật không, vậy thì tốt quá!”
Trò chuyện suốt dọc đường, chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã về đến nhà.
Nói là thị trấn chứ thật ra nhà của Trần Khiêm nằm ở một thôn nhỏ trong trấn.
Là thôn ở trong trấn.
Hộ gia đình trong thôn mở xưởng xay hạt khá nhiều, kinh doanh da đậu phụ với đậu phụ các loại.
Trước đây lúc về thôn, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là mùi đậu phụ vương vít trong không khí.
Nhưng lần này về thôn, rõ ràng mùi đậu phụ lâu rồi không ngửi đã phai đi nhiều.
“Ôi chao, sinh viên đại học về rồi đấy à!”
“Sao không dẫn bạn gái về hả?”
“Trần Khiêm, tìm được việc chưa? Sinh viên như cháu chắc chắn có thể tìm được một công việc tốt nhỉ?”
Vừa vào thôn đã có người dân trong thôn đến hỏi.
“Vẫn chưa ạI” Trần Khiêm cười nói. “Hừ, tôi thấy trường đại học mà cậu ta học tám
mươi phần trăm là vô dụng rồi! Còn không bằng những người bỏ học đi làm sớm nữa!”
Có một người phụ nữ trung niên hơi khinh thường nói.
Lời giềm pha của thiên hạ luôn đáng sợ mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trần Khiêm cũng không nói nhiều.
Mà xoay người về đến cổng nhà.
Lúc cầm chìa khóa ra để mở cửa mới phát hiện, không biết chìa khóa nhà bị người ta đổi lúc nào mà giờ không mở ra được.
“Chuyện gì đây?”
Trần Khiêm băn khoăn một lúc.
“Ha ha, hóa ra là Trần Khiêm sao, về rồi đấy à!”
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên từ nhà bên cạnh bước ra, đó là con dâu thứ hai của ông cụ Ngô, tên Tôn Hồng Hà.
Lúc này vừa căn hạt dưa vừa đi về phía Trần Khiêm.s
“Thím hai, chìa khóa nhà tôi sao lại bị đổi rồi?” Trần Khiêm cười khổ hỏi.
Khoảng thời gian trước ở bệnh viện cũng có chào hỏi qua lại với Tôn Hồng Hà.
Là kiểu người vô cùng tham tiền, chỉ có thể lợi dụng chiếm lợi chứ không thể chịu thua lỗ.
“À à, là tôi đổi đấy, sao vậy?”
Tôn Hồng Hà nói.
“Vậy chìa khóa nhà tôi đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ha ha, cái gì mà nhà cậu chứ Trần Khiêm, nhà này là của ai mà cậu còn không rõ sao? Hừ, tôi biết cậu quay về để làm gì, há chẳng phải nghe nói sắp đền bù nên muốn về chia tiền đó sao. Tôi nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, căn nhà này là của nhà tôi, trên sổ đỏ viết rõ ràng rồi mài”
Sắc mặt Tôn Hồng Hà thay đổi.
Đương nhiên Trần Khiêm biết chuyện mà bà ta nói.
Trước đây có nghe ba nói rồi. Ban đầu ba mẹ chuyển nhà đến đây, ông cụ
Ngô có hai căn nhà, một là căn nhà kia của bọn họ, một là căn nhà này.
Ba mẹ bỏ tiền ra mua lại.
Bởi vì hai mươi năm trước, nói thật là ở nông thôn cũng chẳng có cái gọi là sổ đỏ gì.
Khi đó chỉ kí đơn giản một tờ hợp đồng thôi.
Mà còn kí lúc ba với ông cụ Ngô uống rượu nữa chứ.
Đã nhiều năm vậy rồi, cũng chẳng biết ba đã để nó ở đâu.
Bởi vì khi đó chẳng ai ngờ là người nhà của ông cụ Ngô muốn cưỡng ép lấy lại căn nhà cả.
Chính là chuyện này.
Tôn Hồng Hà cũng vì nghe nói sẽ phá dỡ đền bù, cho nên mới muốn giữ chặt căn nhà này về phía mình, đền mấy trăm nghìn cũng được.
“Tiểu Khiêm về rồi đấy à! Đừng có nghe thím hai của cháu nói vớ vẩn, căn nhà này là của nhà cháu, không ai lấy được đâu!”
Lúc này, ông cụ Ngô nghe thấy có tiếng nói nên ra ngoài...