Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 671: Cậu có ý gì




Nói rồi Vương Tuấn Sinh lấy ra một bản hợp đồng.
Vừa liếc nhìn tên công ty trên hợp đồng. Cuối cùng Trần Khiêm cũng sáng tỏ.
Đó là công ty có vấn đề mà mình bảo Lý Chấn Quốc điều tra.
Xem ra mình đoán không sai, quả nhiên Vương Tuấn Sinh có vấn đề, hơn nữa có quan hệ không rõ ràng với xí nghiệp nhà Lý Văn Dương.
Nhất định là chuyện này đã bại lộ nên anh ta vội vàng đổ tội cho người khác.
Phải biết tội này phải ngồi tù đấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Chỉ cần mình ký tên, tới khi Lý Chấn Quốc điều tra ra kẻ ăn cây táo, rào cây sung trong công ty là mình thì người bị cảnh sát tóm cổ cũng là mình.
Đây là thủ đoạn thay mận đổi đào! Trần Khiêm cười nhạt.
E rằng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tập đoàn là của mình nhỉ?
Sau đó, Trần Khiêm nhìn Lưu Á Nam bằng ánh mắt nghiền ngẫm: 'Á Nam, chúng ta là bạn tốt thời cấp hai, cũng là bạn cấp ba, tại sao cậu phải làm vậy? Tại sao cậu lại thành ra thế này?"
"Hừ, đừng có làm thân với tôi. Khốn thật, tối nay uổng cho tên nghèo kiết xác nhà cậu chấm mút rồi. Ha ha, còn nữa, hôm nay cậu có vé, thật là uy phong làm sao, nhưng sao lúc đó cậu không nhớ đến tình cảm giữa chúng ta mà cho tôi một vé?”
"Điều đáng giận nhất là cậu không tự biết thân phận quá rồi đấy? Cậu cảm thấy biểu hiện hôm nay của tôi là bày tỏ tôi thích cậu đúng không? Cậu tưởng tôi định cho cậu? Năm mơi"
Bây giờ không quay video nữa nên Lưu Á Nam không kiêng dè gì hết.
Đặc biệt là đối với Trần Khiêm.
Bởi vì cô ta rất hiểu Trần Khiêm biết anh là một kẻ tầm thường nghèo khó không có chỗ dựa, cho nên cô ta không hề có áp lực khi tiến hành mưu kế này.
Hoàn toàn không sợ hãi.
"Được lắm, tôi hiểu rồi. Xem ra tôi thật sự đã nghĩ nhiều!" Trần Khiêm cười khổ.
"Dù không tin nhưng tôi thật lòng hi vọng hôm nay cậu mời tôi ăn cơm vì nhớ tình xưa, sau này chúng ta vẫn là bạn học. Như vậy thì cho dù cậu có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp cậu!"
Trần Khiêm lên tiếng.
Từ lúc gọi điện Trần Khiêm đã biết Lưu Á Nam có việc rồi.
Nhưng khi ăn cơm Trần Khiêm vẫn cảm thấy ấm áp khi nhắc lại tình xưa.
Vì lẽ đó, anh mới về nhà cùng Lưu Á Nam.
Đồng thời, anh cũng thầm quyết định, nếu như Lưu Á Nam thật sự gặp khó khăn thì dù cho quan hệ giữa hai người không tốt như trước, anh vẫn sẽ giúp đỡ.
Nhưng bây giờ trái tim Trần Khiêm đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Không ngờ cô ta lại làm ra chuyện này.
"Giúp tôi? Cậu có tư cách gì giúp tôi? Mau ký đi, đừng bảo tôi không quan tâm cậu. Hừ, tôi tặng cậu hẳn một công ty đó!"
"Tôi ký cũng được, nhưng để ngày mai, hôm nay không được vì tôi không mang chứng minh thư, không nhớ số chứng minh thư."
Trần Khiêm tìm đại một cái cớ.
"Đệch, số chứng minh thư mà cũng không nhớ nổi?"
Vương Tuấn Sinh mảng.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì kiểu gì cậu ta cũng không chạy được, dù sao mình đã quay video rồi.
Ngày mai ký thì ngày mai ký.
"Được thôi, ngày mai tới công ty cậu phải ký vào bản hợp đồng này. Ngoài ra, cậu không được kể với ai chuyện này, nếu tiết lộ nửa chữ thì tôi lập tức báo cảnh sát! Cậu không thoát được tội cưỡng bức không thành đâu!"
Vương Tuấn Sinh đe dọa.
"Được, vậy thì ngày mail"
Trần Khiêm đáp.
Thế rồi bọn họ thả Trần Khiêm đi.
Sau khi xuống lầu, Trần Khiêm lập tức gọi điện cho Lý Chấn Quốc kể lại đầu đuôi sự việc.
Nói thật là trong lòng anh rất khó chịu. Bởi vì cảm thấy tiếc thay cho Lưu Á Nam.
Lần này mình nằm vùng chỉ muốn tóm cổ một tên, đảm bảo có thể dụ ra một mẻ lớn.
Nhưng không ngờ lại liên quan mật thiết tới bạn học cũ của mình.
Hôm sau. Khi Trần Khiêm tới công ty, anh vừa ngồi xuống.
Thì Vương Tuấn Sinh và Lưu Á Nam đã đi tới.
"Trần Khiêm, theo chúng tôi vào văn phòng một chuyến!"
Vương Tuấn Sinh nháy mắt với Trần Khiêm. Nhắc nhở anh mang theo chứng minh thư. "Ừ ừ, ok"
Trần Khiêm đi theo bọn họ, Vương Khang đã đợi sẵn bên trong rồi.
Đây là phòng in ấn, bình thường chẳng có ai trong này cả.
"Mau ký đi, ký xong lại xử lý những thủ tục khác. Nhanh lên!"
Vương Tuấn Sinh lấy hợp đồng ra.
Sau đó, anh ta trông thấy Trần Khiêm ngồi xuống, bắt chéo hai chân, không hề có ý định cử động.
"Mẹ nó, cậu ngây ra đó làm gì, mau ký đi!" Vương Tuấn Sinh cảnh cáo.
Trần Khiêm xem đồng hồ đeo tay: "Chờ tí, lát nữa ký một thể để anh khỏi phải tìm từng người khi xử lý các thủ tục khác."
"Cậu có ý gì?"