Bởi vì một công ty được Vương Tuấn Sinh đề xuất là công ty con thuộc công ty của cha Lý Văn Dương.
Chuyện này vốn không có vấn đề gì.
Công ty khá khẩm nào chẳng có vài công ty con chứ?
Tuy nhiên, Trần Khiêm hiểu khá rõ công ty nhà Lý Văn Dương.
Bọn họ mở một công ty có nghiệp vụ kinh doanh chẳng liên quan gì đến nghiệp vụ chính của nhà bọn họ từ bao giờ?
Cho nên Trần Khiêm chú trọng điều tra. Kết quả thật sự có vấn đề.
Anh bèn gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, bảo ông ấy để ý giúp.
"Anh mau nói đi, thu hoạch được gì?" Phương Phỉ phì cười, thâm nghĩ chẳng phải anh sắp xếp hồ
sơ tài liệu sao, long trọng như thế làm gì?
"Cô không hiểu đâu, nói chung là thu hoạch rất lớn! Ha hai"
Trần Khiêm bật cười.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên Lưu Á Nam gọi điện tới.
Điều này khiến Trần Khiêm hơi bất ngờ.
"Trần Khiêm? Tối nay tan làm cậu có bận không?"
"Làm gì? Cậu có việc hả?" Trần Khiêm hỏi thờ ơ. Ban đầu Trần Khiêm đối xử với Lưu Á Nam rất
thân thiết, nhưng sau đó thái độ lạnh nhạt của cô ta khiến anh mất cảm giác.
"Ừ ừ, tôi muốn mời cậu ăn cơm. Cậu vào công ty đã mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa mời cậu ăn cơm. Tối nay đi ăn một bữa nha?”
Lưu Á Nam mỉm cười.
"Có những ai?" Trần Khiêm hỏi, đồng thời trong lòng thầm đoán có lẽ Lưu Á Nam có chuyện gì đó.
Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng Trần Khiêm biết quan hệ giữa Lưu Á Nam và Vương Tuấn
Sinh rất tốt, cho nên anh cũng muốn tìm hiểu chút.
"Đương nhiên chỉ có tôi thôi, cậu còn muốn có ai nữa hải"
Lưu Á Nam tỏ ra hờn dỗi, rồi lại hẹn thời gian địa điểm với Trần Khiêm.
Sau đó cúp máy.
Từ lúc đó Trần Khiêm không thấy Lưu Á Nam đi làm, sau khi hết giờ làm anh cũng đi luôn.
Điểm hẹn cách đó không xa.
Trong phòng riêng nhỏ một nhà hàng bên cạnh công ty.
Trần Khiêm trông thấy Lưu Á Nam, đúng là chỉ có một mình cô ta.
“Trần Khiêm tới rồi, mau ngồi đi! Nhà hàng này không tệ chứ?" Lưu Á Nam vừa mỉm cười vừa mở một chai rượu vang rót cho Trần Khiêm.
"Không tệ, cậu bày vẽ long trọng thế này làm chi? Dẫn tôi đi ăn đại cái gì đó là được!"
Trần Khiêm thản nhiên nở nụ cười.
"Ôi chao, sao có thể ăn đại cái gì đó được. Trần Khiêm à, cậu biết không, thật ra hai ngày nay ở công ty tôi vẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, nhưng ở công ty không tiện lắm. Hôm nay vừa khéo có cơ hội, hai ta có thể ngồi chung, ôn lại tình cảm ngày xưa, có phải không?"
Nói rồi Lưu Á Nam nhích lại gần Trần Khiêm.
Cánh tay của cô ta khẽ chạm vào cánh tay Trần Khiêm.
Đặc biệt là lúc gắp thức ăn cho Trần Khiêm, bộ ngực cứ cọ qua cọ lại khiến Trần Khiêm mê mẩn.
'Thầm nghĩ rốt cuộc con nhóc kia muốn làm gì. Song anh vẫn nói chuyện vu vơ. Chẳng qua Trần Khiêm cũng phát hiện sau vài
câu mập mờ, Lưu Á Nam còn muốn dò hỏi rốt cuộc anh mua mấy tấm vé bằng cách nào.
Nhưng hiển nhiên đây không phải mục đích chính của cô ta.
Tóm lại, hết trò chuyện lại uống rượu. Mặt Trần Khiêm đỏ gay, anh hơi say rồi. truyện kiếm hiệp hay
"Á Nam, đừng uống nữa được không? Uống tiếp sẽ say đấy!"
Trần Khiêm lắc đầu.
"Ừ ừ, vậy không uống nữa, chúng ta đi thôi! Cậu tiễn tôi về được không?"
"Được!"
Sau đó Lưu Á Nam thanh toán, Trần Khiêm đi cùng cô ta về nhà.
Hôm nay, vốn dĩ Trần Khiêm định dò ý của Lưu Á Nam, nhưng cô ta lảng tránh, không hỏi được gì.
Sau khi tới nhà cô ta. Trần Khiêm định rời đi. "Trần Khiêm, cậu đừng đi!"
Đột nhiên, Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm...