Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 667: Sao có thể chứ




"Đúng thế, trong buổi liên hoan tối qua, một nửa thời gian ăn cơm dùng để kể cho chúng ta nghe chuyện xui xẻo của Trần Khiêm, thật là bẽ mặt!"
'Vương Mỹ Na cũng hùa theo.
Chẳng cần nói cũng biết bọn họ đang mỉa mai ai.
Chẳng phải Lưu Á Nam sao.
"Cậu ta là con nhà giàu cái khỉ gì, chẳng biết cậu ta lấy vé ở đâu ra. Có gì hay đâu, không ăn nữa!"
Lưu Á Nam cáu kỉnh, ném bát đũa rồi bỏ đi.
Các cô gái khác chẳng hề để ý, cùng bàn bạc sau này phải đối xử với Trần Khiêm tốt hơn.
Vì lẽ đó, tới buổi chiều. Trên bàn Trần Khiêm đầy trà sữa và hoa quả. "Các đồng chí, tôi về rồi đây!"
Đúng lúc này, một anh chàng khôi ngô tuấn tú đi đến Phòng Thị trường.
Vừa bước vào đã hét lên đầy hưng phấn.
Còn làm động tác ôm.
Nhưng mà...
"Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu nói cho chúng tôi biết cậu kiếm mấy tấm vé này bằng cách nào đi. Đừng giấu chúng tôi được không?"
Nhưng mà mọi sự chú ý của các cô gái đều đang đổ dồn vào Trần Khiêm.
Không ai để ý tới anh ta. "Ơ, Tuấn Sinh, anh đi công tác về rồi à!"
Một cô gái vui mừng đứng dậy, nhìn về phái Vương Tuấn Sinh.
Cô gái này không phải Lưu Á Nam thì là ai.
Vương Tuấn Sinh là ai?
Anh ta là Tổ trưởng tổ hai, lần này đi thành phố Kim Lăng tập huấn, nhân tiện quan sát cơ cấu
thương mại ở các nơi trong thành phố Kim Lăng.
Người cũng như tên, anh ta là một chàng trai anh tuấn.
Lớn hơn Trần Khiêm một tuổi.
Lúc Lưu Á Nam mới vào công ty đầu tư, Vương Tuấn Sinh đã dẫn dắt cô ta.
Hơn nữa, Lưu Á Nam vẫn thầm mến anh ta. Trong công ty, chuyện này chẳng phải bí mật gì. Có điều Vương Tuấn Sinh hơi cao ngạo, còn rất
ngông cuồng, cho nên Lưu Á Nam đã tỏ tình với anh ta mấy lần.
Nhưng anh ta mắt điếc tai ngơ.
Tuy nhiên, Vương Tuấn Sinh đối xử với Lưu Á Nam và đàn em của mình là Vương Khang rất tốt.
"Á Nam, tên này là ai thế? Chưa gặp bao giời"
Vương Tuấn Sinh thấy mình không được chào. đón như trước, tức thì sảc mặt trở nên khó coi.
"Hừ, cậu ta tên là Trần Khiêm, bạn cấp hai của em. Có điều anh Tuấn Sinh đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ để ý tới cậu tai"
Lưu Á Nam đáp lời.
"Trần Khiêm? Nhân viên mới không chăm chỉ làm việc mà lại buôn chuyện trong giờ làm việc, còn có quy củ hay không?"
Vương Tuấn Sinh lên tiếng.
Sau đó, anh ta nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng gật đầu.
Buổi chiều lúc sắp tan làm. Cuối cùng chỗ Trần Khiêm cũng yên tĩnh hơn.
"Cộp!"
Một cốc nước đặt xuống bàn Trần Khiêm.
"Đợi nước sôi, cậu đi rót cho tôi cốc nước nóng!"
Người này là Vương Tuấn Sinh. Kiếm Hiệp Hay
"Rót nước? Hình như việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi?"
Trần Khiêm nhìn cái người chẳng ra làm sao này, mình đâu có quen anh ta.
"Không ngờ một người mới như cậu lại ngang ngược đến vậy!"
Vương Tuấn Sinh lạnh lùng nói.
"Trần Khiêm, anh Tuấn Sinh bảo cậu rót nước cho anh ấy là anh ấy coi trọng cậu, vậy thì cậu phải đi. Cậu nói nhảm cái gì, tưởng rằng mình là con nhà giàu thật đấy àI"
Lúc này, Lưu Á Nam đi tới, thấy Trần Khiêm chống đối Vương Tuấn Sinh, cô ta còn tức giận hơn
cả Vương Tuấn Sinh.
"Tại sao tôi phải rót? Cho tôi lý do đi!" Trần Khiêm vẫn ngồi im.
"Chỉ dựa vào việc Tuấn Sinh là người đứng đầu nghiệp vụ. Ha ha, Trần Khiêm, cậu không biết ư? Trong số các dự án ở huyện Bình An mà công ty đầu tư thành công, có tới sáu mươi phần trăm xí nghiệp do anh Tuấn Sinh phụ trách. Cậu nói xem dựa vào cái gì?"
"Hơn nữa, cậu có biết nhà anh Tuấn Sinh có điều kiện như thế nào không? Ha ha, cầm lông gà làm lệnh tiễn!"
Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm đầy khinh bỉ.
Đồng thời, khi nói về Vương Tuấn Sinh, vẻ mặt cô ta đầy kiêu ngạo.
Ngay lúc đám Vương Mỹ Na tức giận vì Lưu Á Nam và Vương Tuấn Sinh bắt nạt Trần Khiêm, muốn nói giúp Trần Khiêm.
Điện thoại của Vương Tuấn Sinh chợt vang lên.
Anh ta bắt máy.
"Đúng đúng, là tôi... hả? Anh nói gì cơ! Sao có thể chứ? Anh lặp lại lần nữal!!"
Vương Tuấn Sinh bỗng thét lên, sau đó sắc mặt tái nhợt trong phút chốc...