"Cô ta là ai vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Tổ phó Vương là em gái nuôi của Phó phòng Phòng Thị trường công ty đầu tư chúng ta, nói chung là anh hiểu ý của tôi chứ?"
Phương Phỉ nhẹ giọng nói.
"Ồ ồ
Trần Khiêm nghĩ thầm, khó trách, từ ngày hôm qua nhìn thấy cô ta lúc nào cũng đang trong trạng thái chơi hoặc soi gương tỉa tót, không nhìn thấy cô
ta làm việc bao giờ, hóa ra là có ô dù chống lưng.
Tiếp đó là phải đi tải phim cho bà nội Vương Mỹ Na.
Trần Khiêm dù sao cũng phải làm ở đây một quãng thời gian để thăm dò tình hình, không thể khiến cho quan hệ của mình với Vương Mỹ Na trở nên quá gay gắt được.
Tải thì tải thôi!
"Người kia, cậu của Tổ Hậu cần đó, cậu đang làm gì?
Bởi vì chỗ làm việc của Trần Khiêm ở sảnh ngoài, ngay bên cạnh là hành lang người người qua lại.
Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hai tay bệ vệ chắp sau lưng bỗng lên tiếng.
Hiển nhiên do anh ta nhìn thấy màn hình máy tính của Trần Khiêm mới nói.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một nhân viên đi theo hầu.
Không phải kẻ nào xa lạ, chính là Tổ phó Vương Khang của tổ Lưu Á Nam, anh ta đang cười lạnh nhìn thẳng vào Trần Khiêm.
"Trưởng phòng Trương, cậu nhân viên này lại dám tải phim trong giờ làm việc, ha ha, thật là không biết trời cao đất dày là gì, mới ngày đầu tiên đi làm đã vậy, sau này cậu ta còn làm ra chuyện lớn gì không ai biết được đâu!"
Vương Khang chỉ thẳng vào mặt Trần Khiêm chỉ trích.
Lúc này trưởng phòng Trương đi tới cạnh bàn để máy tính của Trần Khiêm, bởi vì lúc Trần Khiêm tải phim sẽ thu nhỏ cửa sổ màn hình lại.
Không biết mắt của trưởng phòng Trương sao lại tinh như vậy, cách rõ xa mà cũng phát hiện ra bản thân đang tải phim nữa.
Trần Khiêm bực bội ghê đó!
Trưởng phòng Trương đã phóng to màn ảnh: "Ai cho phép cậu tải phim trong giờ làm việc hả? Cậu xem nơi làm việc là chỗ nào hả? Tên cậu là gì?"
Trưởng phòng Trương nghiêm nghị quát.
Tất cả nhân viên làm việc ngoài sảnh, cùng với nhân viên của Phòng Thị trường đều tụ lại một chỗ hóng chuyện.
Dương Mẫn Tuyết cũng đứng trong đám người nhìn ra, thấy Trần Khiêm bị mắng như vậy, cô cũng rất phiền lòng.
"Việc tải mấy bộ phim này không phải là chủ ý của tôi!"
Trần Khiêm nói.
"Không phải ý của cậu, vậy thì ai là người sai bảo cậu đây?"
Trưởng phòng Trương lạnh lùng chất vấn. "Là Tổ phó Vương!"
Trần Khiêm chỉ vào Vương Mỹ Na.
Bản thân anh đến đây vốn không phải vì làm việc, hiện tại càng không phải vì một người nhân viên như Vương Mỹ Na mà chịu tiếng xấu tiếng ác.
Chuyện này cũng vừa hay hợp với ý Trần Khiêm, ở trước mặt lãnh đạo nói ra việc xấu của cô ta, để xem xem hình thức xử lí Vương Mỹ Na sẽ ra sao!
Vương Mỹ Na lại bị những lời này chọc tức.
Cô ta cầm quyển sách bày trên giá ném thẳng vào người Trần Khiêm: "Cậu bảo ai? Ai là người sai bảo cậu tải phim hả?"
Vương Mỹ Na tức đến nỗi thở hổn hển không ngừng.
Không phải sao, tuy rằng cô ta là người có lỗi, thế nhưng loại phụ nữ cao ngạo như cô ta sao có thể thừa nhận lỗi lầm của mình, việc đó so với tát vào mặt cô ta còn khó chịu hơn.
Huống chỉ Trần Khiêm còn là một viên chức tầm thường.
Đương nhiên bị người như vậy vạch tội, cô ta càng không chịu nhận.
Nhìn thấy Vương Mỹ Na đã nổi điên xông tới chỗ của Trần Khiêm.
Sự việc càng dần càng loạn.
Trưởng phòng Trương nhíu mày: "Được rồi Vương Mỹ Na, cô làm loạn cái gì, cầm lại USB của cô đi, tôi nói cho các người, nếu như có thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi làm người ác!"
Nói xong anh ta trừng mắt nhìn Trần Khiêm một cái rồi mới quay đi.
Trần Khiêm nghĩ thầm, vậy là xong hả?
Vương Mỹ Na không thèm tuân thủ kỉ luật của công ty, tối thiểu cũng phải xử phạt cảnh cáo chứ?
Tên Vương Khang kia cũng cười lạnh nhìn Trần Khiêm, sau đó cũng xoay gót bỏ đi.
Chuyện này, nói lớn không lớn.