Rút điện thoại ra định điện thoại cho ông ta thì phát hiện điện thoại hết pin.
Haizz!
Đêm qua Trần Khiêm mãi lướt điện thoại mà quên sạc pin.
Thôi bỏ đi. Chờ Lý Chấn Quốc đến nơi, gọi ông ấy chào hỏi là được.
Nhìn thấy sảnh lớn treo đầy mấy cái băng rôn chào đón, đại loại như "Hoan nghênh cậu Trần chỉ đạo công tác" hay "Giúp cậu Trần tẩy trần", Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ, tìm một góc ngồi xuống.
Đợi đồ uống và trái cây đến ăn nhẹ một chút.
Nhân viên phục vụ đi tới đi lui cũng không có ai để ý đến Trần Khiêm. Ngược lại đám thiên kim công tử con của các chủ cửa hàng phố Kim Lăng lại chú ý đến Trần Khiêm đang ăn ăn uống uống.
"Mọi người nhìn xem, cái người ngồi bên kia ăn ăn uống uống được một lúc rồi, có ai biết cậu ta không? Là người của phố Kim Lăng sao?"
"Hình như tôi chưa từng gặp."
Mấy cô gái nhíu mày lắc đầu.
"Cái gì mà người của phố Kim Lăng, mọi người không thấy cách ăn mặc của anh ta sao? Chính là một tên nghèo
mạt kiếp đấy. Mẹ ơi, anh ta trà trộn vào ăn chực đó."
"Ăn chực? Không phải chứ? Trên đời còn có loại người không biết xấu hổ vậy hay sao?"
"Sao không thế? Tôi nói người này chính là như vậy đó, ăn mặc quê mùa, còn lựa vị trí kín như vậy!"
"Có lí!"
Mấy cậu ấm cô chiêu chỉ trỏ Trần Khiêm bàn tán.
"Hôm nay là ngày con của ông chủ bự của phố thương mại Kim Lăng - cậu Trần đến, nếu mà để cậu ấy thấy cảnh này thì bôi bác lắm.
Cậu Trần sẽ cho rằng ba mẹ chúng ta làm việc không có năng lực đó.
Để cho người khác trà trộn vào được.
"Đi. Chúng ta đến nói chuyện với cậu ta đi. Nếu cần thiết thì gọi bảo vệ túm cậu ta ném ra ngoài."
Một cậu ấm mặc áo trằng, khí chất cao quý cười lạnh lùng.
"Các cậu xem, Y Y đến rồi!"
Đúng lúc này, một cô gái chỉ ra hướng cửa thông báo. "Y Y, bên này!"
Cô gái vẫy vẫy tay với Lâm Y Y.
Thấy Lâm Y Y tiến đến, mấy cậu ấm mắt sáng rỡ lên. Lâm Y Y mặt một bộ váy ngắn, cùng áo khoác dài.
Một nhan sắc xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong số những cô gái có mặt hôm nay.
Đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp của cô ta, làm cho mấy lão già dê cũng không khỏi tham lam nhìn trộm vài lân.
Mấy đám cậu ấm càng khỏi phải nói, bọn họ nhìn càng lộ liễu.
"Y Y, saoo bây giờ cậu mới đến, không phải đã hẹn là cùng đi sao?"
"Này Y Y, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy?"
Nam thanh niên áo trắng hỏi dồn dập, lộ rõ vẻ quan tâm.
"Hừ, đừng nhắc nữa. Vừa rồi dưới lầu gặp phải một tên nghèo hèn ghê tởm. Mẹ nó, đầu tiên là đụng trúng tôi, sau ở trong thang máy còn dám nhìn trộm tôi. Làm tôi phải đi ra nhà vệ sinh sửa sang quần áo lại."
Lâm Y Y thở phì phì. Sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Cách cô ta nói chuyện cũng khá là thẳng thản.
Lúc nãy cô ta vội vàng ra khỏi thang máy là vì không muốn cùng tên đáng ghét kia đứng chung một chỗ.
Nguyên nhân khác là vì quần áo trên người cô ta bị cạnh cửa mắc vào làm xốc xếch một chút, cô ta phải đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại.
Tức chết đi được.
"Mẹ nó. Có chuyện như vậy sao?”
Cậu thanh niên áo trằng cùng đám cậu ấm cô chiêu nghe nói như vậy thì đồng loạt tỏ vẻ tức giận.
Dám làm vậy với nữ thần Y Y, không muốn sống nữa sao? Bọn họ đến cơ hội nắm tay Y Y còn chưa có nữa.
"Đợi đã Y Y, chúng ta phải đuổi một tên ăn chực đi trước, sau đó đi xem camera khách sạn tìm ra gã kia!"
Nam thanh niên áo trắng lúc này mới đánh mắt ra hiệu về phía Trần Khiêm đang ăn sa lát trái cây phía bên kia.
"Đúng, đuổi tên ăn chực này đi trước rồi tính tiếp!"
Một nhóm người đẹp phụ họa theo...