Đường Lan nói.
Hứa Hinh bước vào trong thì nhìn thấy tách trà đã vỡ trên đất, còn thấy Khương Nhiên Nhiên đang khóc thút thít, trong chốc lát cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đi đến bên cạnh an ủi Khương Nhiên Nhiên.
“Được rồi đấy lão Khương, đừng có tức giận nữa. Mặc dù chuyện này không giống chuyện sạt lỡ lần trước, nhưng kết quả lại giống nhau, trách nhiệm của ông chẳng có bao nhiêu mà lại bị liên lụy rồi!”
“Chỉ có một cách để giải quyết thôi!” Ba Lâm nói.
“Vậy phó viện trưởng Lâm, ông mau nói đi!” Khương Vệ Đông lấy lại tinh thần.
“Vẫn phải dựa vào quan hệ với tập đoàn Mộng Tưởng Gia, hơn nữa việc này tốt nhất là nên tìm mấy người nổi tiếng bên cạnh cậu Trần thì mới có thể giải quyết được! Dù sao thì họ nói vài lời tốt đẹp với cậu Trần là ông ổn rồi!”
Ba Lâm nói.
Khương Vệ Đông nói: “Nhưng mà người nổi tiếng bên cạnh cậu Trần là Tổng giám đốc Lý với Tổng giám đốc Triệu, tôi đâu thể nào liên lạc được?”
Ông Lâm nói: “Đừng nói là ông, ngay cả tôi còn không liên lạc được đây này. Cho nên chỉ cần tìm Kim Tiểu Sơn - tài xế của Tổng giám đốc Lý, nói không chừng có thể chuyển lời được! Bởi vì Kim Tiểu Sơn là tâm phúc của Lý Chấn Quốc, lời của anh ta chắc Lý Chấn Quốc sẽ để ý. Cho nên có anh ta giúp thì ông sẽ không việc gì nữa rồi!”
“Hơn nữa tôi cũng nghe nói, Kim Tiểu Sơn là người rất nhiệt tình, ông là người của cục xúc tiến thương mại, nhờ cậy anh ta chắc chắn sẽ làm!”
“Vậy ông có cách để liên lạc với Kim Tiểu Sơn không?” Khương Vệ Đông hỏi.
“Tôi không có, tôi cũng đang nghĩ cách để liên hệ với anh ta mài!”
Ông Lâm bất lực lắc đầu.
Sau đó Khương Vệ Đông mới bắt đầu vội vã đi nghe ngóng tìm cách liên lạc với Kim Tiểu Sơn.
“Chú Khương, Kim Tiểu Sơn mà chú nói, cháu biết người có cách liên lạc với anh ta đấy!”
Hứa Hinh nghe cũng hiểu được đại khái là việc gì, lúc này mới nói chen vào.
“Hả? Tiểu Hinh, cháu nói thật à?” Khương Vệ Đông với ba Lâm có hơi ngạc nhiên.
“Vâng ạ, hơn nữa chỉ tiêu của mẹ cháu lần này được kéo lên nhiều như vậy hoàn toàn là do Kim Tiểu Sơn giúp, là một người bạn của cháu đã nhờ anh ta giúp mẹ cháu!”
Hứa Hinh nói.
Còn cẩn thận nhìn cảm xúc của Đường Lan. “Vậy cháu mau nói đi, người bạn này của cháu là ai vậy? Có thể hẹn cậu ấy ăn một bữa cơm được
không, nhờ cậu ấy giúp đỡt”
Khương Vệ Đông bước qua, vừa cười vừa nói với Hứa Hinh.
“Hả? Chú Khương, sao chú lại không biết được? Đáng lý, nếu chú nói một câu thì việc gì cậu ấy cũng sẽ giúp chú mài”
Hứa Hinh ngờ vực nói.
“Ai?”
Khương Vệ Đông ngạc nhiên hỏi, mình mà lại có được mối quan hệ tầm cỡ như vậy à?
“Chính là Trần Khiêm ạ, mối quan hệ giữa Kim Tiểu Sơn với Trần Khiêm rất tốt, hơn nữa để giúp mẹ cháu, Trần Khiêm chỉ nói với Kim Tiểu Sơn một câu thì anh ta đã lập tức giải quyết rồi!”
Hứa Hinh nói.
“Cái gì? Cháu nói ai cơ? Trần Khiêm?”
Khương Vệ Đông với Đường Lan hoàn toàn ngây ngốc.
Khương Vệ Đông ngơ ra, là bởi vì không ngờ rằng Trần Khiêm lại có mối quan hệ lớn mạnh như vậy.
Còn Đường Lan không ngờ rằng Trần Khiêm giúp Lâm Tiểu Phượng lại có quan hệ trực tiếp với Kim Tiểu Sơn, người của Lý Chấn Quốc.
Ba con nhà họ Lâm cũng hoàn toàn sững sờ.
“Tiểu Hinh, cậu chắc chứ? Trần Khiêm quen với Kim Tiểu Sơn sao?”
Khương Nhiên Nhiên vô cùng bất ngờ.
“Ừ ừ, hơn nữa không chỉ là quen biết xã giao thôi đâu, bởi vì tớ thấy Kim Tiểu Sơn có hơi tôn trọng Trần Khiêm thái quá!”
Hứa Hinh nói.
Mặt Khương Vệ Đông lúc xanh lúc trắng, cảm giác như hai má vô cùng nóng rát.
“Lão Khương, giờ làm sao đây, Trần Khiêm bị ông đánh chạy đi rồi!"
Hai má Đường Lan cũng thấy đau.
“Hừ! Không được, gọi điện bảo cậu ta quay lại đây!
Khương Vệ Đông không vui nói.
“Vậy ai gọi đây? Vừa nấy tôi nói mấy lời khó nghe như vậy!”
Đường Lan xấu hổ nói.
“Nhiên Nhiên, con gọi cho Trần Khiêm đi...” Đường Lan nói.
Khương Nhiên Nhiên gật đầu.
Gọi một lát rồi bỏ điện thoại xuống: “Cậu ấy không nghe máy!”
“Ôi, lão Khương à, Kim Tiểu Sơn là người nổi tiếng ở bên cạnh Lý Chấn Quốc, bây giờ Trần Khiêm quan hệ rất tốt với Kim Tiểu Sơn, nếu ông không móc nối được với mối quan hệ này thì chắc chắn là ông hết hi vọng rồi!”
Lúc này, những người khác cũng sôi nổi nói. Khương Vệ Đông không ngờ rằng, có một ngày mình lại phải đi cầu xin Trần Khiêm, hơn nữa còn là
sau khi mình đuổi cậu ta đi.
Khó xử nhất chính là ông ta rồi.
“Ba, con biết Trần Khiêm ở đâu, nếu không thì chúng ta đi tìm cậu ấy đi, ba xin lỗi cậu ấy, nói không chừng Trần Khiêm sẽ tha lỗi cho ba đấy?”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Cái gì? Con bảo ba đi xin lỗi loại người đó sao?” Khương Vệ Đông trừng mắt.