Thái độ kính trọng với Trần Khiêm của Kim Tiểu Sơn làm tất cả mọi người kinh hãi.
Đặc biệt là Giang Tuyết Tinh, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của cô ta đã thay đổi.
Lúc trước cứ nghĩ quan hệ của Trần Khiêm rất tâm thường nhưng bây giờ không ngờ, đúng là ai Trần Khiêm cũng quen!
Hơn nữa nhân vật lợi hại như Kim Tiểu Sơn mà nghe nói có người muốn đánh Trần Khiêm, không nề nể nang tình nghĩa gì.
“Hôm nay trùng hợp thật đó, hơn nữa nếu anh Tiểu Kim không đến thì có lẽ tôi đã bị đánh rồi!”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười gượng.
Đến bây giờ, Dương Văn Long cũng nhận ra được, xem ra là Lý Văn Dương đang giở trò mèo, thảo nào ban nãy lúc Trần Khiêm nhìn họ lại cười nhạt!
“Cậu cứ đùa ại Kim Tiểu Sơn khom lưng nói.
Bữa cơm này rất gượng gạo nhưng Trần Khiêm lại ăn rất no.
Còn Lâm Tiểu Phượng thì thấy Lý Văn Dương bị đánh thành ra như vậy, không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Tính tiền từ lâu rồi.
“Kim gia ạ, cậu quen với Trần Khiêm, còn thân thế nữa, anh rất tài năng bản lĩnh, tôi là phó giám đốc ngân hàng **, nếu tập đoàn cậu cần ít vốn lưu động, có thể đến ngân hàng chúng tôi, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
Lâm Tiểu Phượng còn không quên làm quen.
Mà Kim Tiểu Sơn thì đúng là có khả năng để ngân hàng** và mấy công ty nhỏ dưới trướng mình móc nối với nhau.
Nhưng lập tức nhìn về phía Trần Khiêm, hỏi ý Trần Khiêm.
Trần Khiêm khế gật đầu.
Nếu hôm nay Lâm Tiểu Phượng không mời mình ăn cơm thì có lẽ công việc của bà ta đã thành công. Bây giờ, xem như vì mình mà mọi chuyện mới thế này nên Trần Khiêm giúp một tay cũng chẳng sao.
Cũng đồng ý rồi.
Mà lúc này lại nghe đám người Dương Văn Long trong phòng riêng lại đánh nhau nữa.
Nhưng rõ ràng lần này là đánh hội đồng Lý Văn Dương.
Vốn dĩ là muốn mượn tay Lý Văn Dương làm quen với Kim Tiểu Sơn, kết quả thì sao, đắc tội nặng rồi.
Sao Dương Văn Long lại không bực mình được chứ!
Cơn giận của đám người xả lên đầu Lý Văn Dương.
Trần Khiêm nghe tiếng kêu thảm thiết của Lý Văn Dương thì chỉ cười mỉa, còn thầm nói đánh vậy là nhẹ!
Giang Tuyết Tinh thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Khiêm.
Thấy Trần Khiêm nói chuyện với Hứa Hinh, giống như không hề thấy mình vậy, cũng không hề để ý đến mình, lòng hơi hụt hãng.
Bữa cơm này cứ như vậy.
Đúng lúc Kim Tiểu Sơn lái xe nên bảo Kim Tiểu Sơn đưa mình về khách sạn.
“Hứa Hinh, thảo nào ông nội con nói thân phận của chàng trai này không đơn giản, hôm nay mẹ đã được chứng kiến rồi!”
Bây giờ Lâm Tiểu Phượng mới sực tỉnh lại, tối qua lúc ăn cơm tối, ông nội của Hứa Hinh cứ nói thằng nhóc này không đơn giản chút nào, lúc đó mình không hề ngờ tới nhưng bây giờ đã hiểu rồi.
“Đúng đó, con cũng không ngờ Trần Khiêm lại giỏi như vậy, lại quen với nhiều người như thế, đúng không? Mẹ, mẹ vừa nói là con lại nhớ đến một chuyện, chuyện lần trước lúc con ở karaoke, hình như bây giờ con đã hiểu được chút ít rồi!”
Hứa Hinh vỗ trán nói.
Mà Giang Tuyết Tinh thì muốn chờ cho bên trong đánh nhau xong thì vào cứu nhưng lại không dám đứng một mình, sợ đám Dương Văn Long sẽ trả thù mình.
Cho nên lúc đi xuống, Giang Tuyết Tinh mới đi sau lưng Trần Khiêm.
Bây giờ thì Trần Khiêm không thèm nói chuyện với mình đã vội đi rồi.