Chẳng phải nói đến đây gặp gỡ kết bạn à?
Trần Khiêm nghe thấy ý này, hình như là muốn bàn chuyện hôn nhân.
Cho nên đầu anh đẫm mồ hôi lạnh.
“Thứ nhất, trước khi con gái tôi cưới cậu thì cậu phải sang tên nhà và xe, à đúng rồi, cậu đâu có xe, thế thì nhà thôi, cho con gái tôi, chỉ đổi thành của con gái tôi thôi, không phải hai người đồng sở hữu, chút thành ý này cậu làm được mà đúng không?”
Người phụ nữ nói. “ôm Trần Khiêm thật thà gật đầu.
Căn nhà đắt nhất của mình trị giá tám trăm triệu, thầm nghĩ cho dù là cho bà thì bà có dám nhận không?
Ha ha.
“Thứ hai, là vấn đề ba mẹ cậu, cậu có một người chị đúng không? Phải bàn chuyện này cho xong trước, nếu sau này khi chị cậu gả cho nhà chồng, nhà chồng đưa tiền hỏi cưới cho chị cậu, cậu không được trả lại, phải để trong tài khoản dưới danh con gái tôi. Tiền lương của cậu và tiền ba mẹ cậu kiếm được, cũng phải để con gái tôi quản lý, không thành vấn đề đúng không? Tất nhiên ba mẹ cậu không được ở chung với cậu, nhà cậu ở trên trấn nên ba mẹ cậu muốn xuống huyện thành chơi vài ngày cũng được nhưng phải ra ngoài thuê nhà hoặc ở khách sạn!”
Người phụ nữ nói. “Cậu nghe rõ chưa?” Người phụ nữ lại hỏi.
Trần Khiêm gật đầu như giã tỏi: “Dạ nghe rồi nghe rồi, cô cứ nói đi ạ!”
Không những Trần Khiêm gật đầu mà còn lấy quyển sổ và bút trong túi ra, ghi rõ từng chuyện.
Lần đầu tiên xem mắt, đúng là Trần Khiêm được tăng thêm kiến thức, mẹ kiếp! Trần Khiêm muốn biết còn điều kiện hà khắc nào nữa hay không.
Nếu không phải do đồng nghiệp của Tô Đình giới thiệu, thì Trần Khiêm sẽ nghi ngờ có phải hai người này đang lừa đảo kết hôn hay không.
Người phụ nữ thấy Trần Khiêm ngoan ngoãn một cách ngu ngốc như vậy, mừng thầm.
Tiếp tục nói:
“Còn thứ ba là vấn đề rước dâu. Con gái tôi làm việc ở đâu không cần tôi phải nói nữa đúng không? Ha ha, đến lúc đó khách dự tiệc đều là những người có uy tín và danh dự nên xe rước dâu của cậu không được quá xoàng, con gái, Audi được không?”
Người phụ nữ không chắc nên hỏi ý cô gái.
Cô gái lạnh lùng vén tóc mai nói: “Cứ BMW đi, nhưng mà phải là BMW series 7 trở lên mới được!”
“Vậy được, thế thì BMW nhé cậu xem mà chọn!” Người phụ nữ nói với Trần Khiêm. “Còn thứ tư thì..."
“Còn thứ tư nữa à? Không phải ba điều quy ước sao ạ?”
Miệng Trần Khiêm hé thành hình chữ O. “Cậu!”
Người phụ nữ và cô gái ngẩng đầu lên liếc Trần Khiêm.
“Ồ ồ, ngại quá, thứ tư thứ tư, cô cứ nói đi cháu nghe đây ạ!” Trần Khiêm nghiêm túc.
“Thứ tư là sính lễ hỏi cưới, chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều nhưng phải có sự phô trương, vạn tía nghìn hồng một mảnh lục*!”
*Vạn tía nghìn hồng một mảnh lục có nguồn gốc từ Thành phố Hà Trạch tỉnh Sơn Đông, bao gồm mười nghìn tờ năm tệ (màu tím), thêm một nghìn tờ một trăm tệ (màu đỏ), một xấp tờ năm mươi tệ (số lượng không cụ thể).
“Khoan đã cô ơi, vạn tía nghìn hồng một mảnh lục là bao nhiêu tiền?” Trần Khiêm cười gượng hỏi.
“Phụt, đúng là rầu thật, đại khái vạn tía nghìn hồng một mảnh lục khoảng một trăm năm mươi nghìn nhân tệ đó, cái này phải dùng tiền mặt, đây là quy định của nhà bên chúng tôi! Tất nhiên, đây là sính lễ cho việc hỏi cưới thôi, còn lúc kết hôn thì nhà cậu phải chỉ tiền quần áo, hơn nữa có chuyện này tôi phải nhắc cậu trước. Để tìm được công việc này cho con gái tôi, tôi đã tốn không ít tiền, em trai nó còn đang đi học nên nhà tôi sẽ không đưa hồi môn cho nhà cậu! Dù sao chúng tôi chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc bên nhau, vậy là được!”
“Ồ BI Vậy mà hạnh phúc được hả?” Trần Khiêm như thể đã hiểu, gật đầu.
“Hả? Cậu nói gì?”
Người phụ nữ ngơ ngẩn.
“Cháu nói được ạ! Cô cứ nói tiếp!” Trần Khiêm cười cười.
Tất nhiên anh sẽ không cưới, anh chỉ tò mò về những điều kiện thôi.
“Hừ, điều thứ năm cũng là điều quan trọng nhất, sau khi cưới con gái tôi, trong vòng ba năm, cậu không được chạm vào nó. Đây là quy tắc của quê chúng tôi, hơn nữa sau ba năm thì, cậu chỉ được chạm vào khi có sự đồng ý của nó!”
Người phụ nữ nói.
Mẹ kiếp!