Kết quả chị gái nhân viên này không thèm để mắt đến mình luôn?
Ha ha, đương nhiên chị ta khinh thường người này rồi, nhìn Trần Khiêm xem, chính là kiểu người nhà quê không có kiến thức, nhân viên bán hàng mới không thèm đi nịnh bợ cậu ta, nhà thì cũng bán rồi, ai thèm quan tâm đến hạng người này nữa?
"Sao thế được, hôm nay chắc chăn không để chị bỏ tiền được, mọi người nghĩ xem, hôm nay là ngày gì, là ngày Trần Khiêm mua nhà mà, bữa khuya này tất nhiên phải do Trần Khiêm mời rồi!"
Lâm Đông vui vẻ cười to.
"Đúng đó Trần Khiêm, bọn tôi đi cùng cậu từ hơn bảy giờ đến lúc này sắp mười một giờ rồi, còn giúp cậu chọn mua một căn nhà nữa. Nói cho cậu hay, nếu không phải là người quen thì còn lâu cậu mới mua được nhà với cái giá này, cậu nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh dậy đấy!"
Cô gái kia khinh bỉ nói.
"Được rồi, đêm nay ăn gì để tôi trả là được, chỉ phí trong tầm mười nghìn tệ!"
Lâm Đông lúc này mới đứng ra nở nụ cười giải hòa.
"Hả? Trần Khiêm là người chủ trì sao anh Đông lại phải bỏ tiền ra cơ chứ?"
"Mọi người không biết đó thôi, tôi nợ Trần Khiêm một trăm nghìn, hôm nay đứng ra mời thay. truyện tiên hiệp hay
cậu ta thì cũng xem như hết nợi”
Lâm Đông nghĩ thầm: Một trăm nghìn này mày đừng hòng moi ra khỏi tay tao!
Thà rằng bỏ tiền ra ăn chơi hưởng lạc, cũng nhất quyết không trả lại mày.
"Vậy được, chúng ta đi thôi, chị đến giờ tan ca ngay đây!"
Chị gái bán nhà cũng vui vẻ.
Lúc này, điện thoại của Khương Nhiên Nhiên vang lên.
Khương Vệ Đông gọi tới.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bảo cậu ta ít nhất phải quyên tám trăm nghìn tệ ba mới sắp xếp công việc cho cậu ta sao? Sao mới có năm trăm nghìn hả?"
"Ba, xe của cậu ta chỉ bán được có bảy trăm nghìn tệ thôi, cậu ta bán xe cho một người bạn!"
"Thăng ngu này, năm trăm nghìn tệ, cậu ta chỉ lấy được cái danh thôi, còn công việc á, ba chỉ đành đợi sau này nghĩ cách khác thôi! Hừi"
Khương Vệ Đông lạnh lùng nói, dứt khoát cúp điện thoại.
"Trần Khiêm, ba tôi nói..."
Khương Nhiên Nhiên ngại ngùng nhìn Trần Khiêm, nói cho anh biết chuyện công việc còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Trần Khiêm cười nhẹ: "Tôi biết rồi, chuyện công việc không cần tìm giúp tôi nữa, còn về bữa khuya, mọi người tự đi ăn đi, tôi không đi cùng được, tạm biệt!"
Nói xong, Trần Khiêm rút tờ giấy nợ của Lâm Đông từ trong túi ra rồi ném xuống, quay người đi thẳng.
Trần Khiêm đi ra ngoài.
Không biết vì sao, bị mấy cô nàng đó cười nhạo một tràng dài như vậy, Trần Khiêm lại không có cảm giác tức giận giống như trước đây.
Dù sao thì bọn họ, nói thế nào cũng không phải là người cùng thế giới với mình.
Còn nhà họ Khương thì sao, đầu tiên là bỏ vốn giúp đỡ, giúp nhà họ tìm được đường sống trong chỗ chết, sau lại quyên tiền. Vậy nên có thể nó rằng, ông bô nhà mình có nợ tình cảm nhiều hơn nữa thì cũng đã trả hết rồi.
Đời cha ăn mặn đời con khát nước, như vậy là mình đã trả hết nợ nần rồi.
Nhà họ Khương sau này xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan đến anh nữa.
Còn đi ăn cơm với mấy người Khương Nhiên Nhiên làm cái gì!
Đêm đó, Trần Khiêm trở về khách sạn ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau, đồng hồ mới chỉ đến hơn bảy giờ sáng.
Điện thoại di động đã réo vang.
Anh nhìn sang, là điện thoại của Lý Tiếu.
"Trần Khiêm, cậu dậy chưa? Không có việc gì thì qua cửa hàng của tớ đi, tớ bảo chị dâu cậu nấu bữa sáng cho mà ăn, tớ có chuyện muốn nói với cậu, xe bán rồi, cậu qua đây rồi nói chuyện!"
Lý Tiếu nói vọng ra từ trong điện thoại.
Tối hôm qua, sau khi biết Trần Khiêm có khả năng cần gấp tiền, các mối quan hệ với người trong ngành có thể nhờ vả được thì Lý Tiếu đều nhờ vả hết, cuối cùng cũng giúp Trần Khiêm tìm thấy một người muốn mua.
Trần Khiêm đương nhiên cũng muốn gặp Lý Tiếu, thực tế nếu hôm nay Lý Tiếu không gọi điện thoại cho anh, Trần Khiêm cũng sẽ tự đi tìm Lý Tiếu.
Thậm chí từ trước lúc quay về huyện Bình An Trần Khiêm đã nghĩ đến người anh em này.
Anh nhanh chóng rửa mặt rồi mặc đồ tử tế, liền đi thẳng đến cửa hàng xe cũ của Lý Tiếu.
"Trần Khiêm, thật quá may mắn, hôm qua một người bạn đã liên lạc được người mua giúp chúng ta. Ha ha, tớ giúp cậu bán với giá một triệu tám trăm năm mươi nghìn, vậy thì dựa theo giao kèo của chúng ta, tớ còn phải trả cậu thêm một triệu mốt nữa. Tớ không làm gì cũng kiếm được năm mươi nghìn! Tất cả là nhờ cậu đó!"
Sau khi đến cửa hàng, Lý Tiếu lập tức kéo Trần Khiêm vào một phòng trống, còn khóa cửa cẩn thận, sau đó ra vẻ bí mật mà thì thầm với Trần Khiêm.
Nói dứt lời liền cầm tờ séc đưa cho Trần Khiêm. Trần Khiêm tất nhiên sẽ không nhận rồi.
'Thêm nữa, chuyện Lý Tiếu có kiếm được tiền thật hay không cũng chưa chắc đâu.
Đúng lúc hai người đang đùn qua đẩy lại. "Lý Tiếu, anh mau mở cửa ra cho em, anh mau nói đi, sổ tiết kiệm một trăm nghìn tệ của em đi đâu rồi?"
Tô Đình từ phòng bếp chạy ra, vừa đập cửa vừa hô to.