"Chuyện lớn gì thế?"
Trần Khiêm sửng sốt.
"Vốn dĩ một năm trước Phòng Kêu gọi đầu tư cho đấu thầu một một công trình xây dựng ở đây, nhưng cuối cùng nhà đầu tư dùng vật liệu không đạt yêu cầu, dẫn đến khu công trình sập, hơn sáu mươi công nhân bị thương nặng, số người bị thương lên tới hàng trăm người! May là không có ai mất mạng!"
"Nghe nói đêm qua nhà đầu tư đã chạy trốn sạch, người của Phòng Kêu gọi đầu tư bị liên lụy, mười mấy người bị cách chức chờ xử lý, trong đó có trưởng phòng Khương."
Đám công nhân kể lại.
Trần Khiêm nhớ rõ chú Khương là trưởng phòng Phòng Kêu gọi đầu tư, ông ta cũng bị cách chức rồi ư?
Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: "Dù vậy cũng đâu đến nỗi phải chạy trốn? Không xảy ra tai nạn chết người thì bồi thường không được sao? Hơn nữa, trách nhiệm chính cũng đâu phải Phòng Kêu gọi đầu tư?"
"Khụ khụ, nhà đầu tư hết tiền từ lâu rồi, nghe đồn hết từ nửa năm trước cơ. Chúng tôi không biết tìm ai, đành kéo nhau đến đây đòi tiền công. Về phần Phòng Kêu gọi đầu tư, ha ha, dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm đúng không? Hơn nữa, bây giờ là thời điểm quan trọng, một tập đoàn lớn đang đầu tư và phát triển huyện Bình An. Kết quả là huyện Bình An lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn lãnh đạo sẽ nổi giận. Ảnh hưởng quá tệ mài"
Trần Khiêm vừa nghe đã hiểu.
Chịu thôi, mình không nhúng tay vào chuyện này được.
Anh bày tỏ sự thông cảm. Sau đó lái xe đi đường vòng.
Trên đường, Lý Chấn Quốc gửi tin nhắn wechat cho Trần Khiêm nói về sự kiện tòa nhà sập này, đúng là hi hữu!
Vừa hay Trần Khiêm cũng nói với Lý Chấn Quốc rằng muốn nhờ ông ấy tìm giúp một bậc thầy giám định ngọc.
Dù sao thì ông ấy cũng quen biết nhiều người hơn mình. Sau khi về khách sạn đã thuê.
Trần Khiêm tăm xong, đang định ra ngoài tìm chỗ ăn tối. Thì ba gọi điện đến.
"Ba?"
Trần Khiêm lên tiếng.
"Con trai à, nơi chúng ta đầu tư xảy ra một việc, nghe nói tòa nhà sập rồi?"
"Vâng, đúng vậy. Nhưng không phải công trình tập đoàn của con tham dự”
Trần Khiêm thầm nghĩ ba mình năm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.
"Ừ ừ, ba biết không phải tập đoàn của con, ba muốn nói là chú Khương của con bị cách chức, con thử xem có thể giúp đỡ nhà họ một chút hay không?"
Ba Trần Khiêm nói.
"Gì ạ? Chẳng phải con đã nói với ba răng chú Khương đã quên tình bạn với ba từ lâu rồi sao? Sao ba còn bảo con giúp. chú ấy?"
Nghe ba nói xong, Trần Khiêm hết sức bực bội.
Bởi vì trước đây anh nói chuyện với ba qua điện thoại.
Ba anh nhäc đến nhà họ Khương rất nhiều lần, ý là nếu nhà họ gặp khó khăn thì phải giúp đỡ.
Nếu không thì tại sao Trần Khiêm lúc nào cũng phải muối mặt giúp đỡ Khương Nhiên Nhiên mỗi lần cô ta gặp chuyện, trong khi lần nào gặp mình cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.
Còn không phải vì ba anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần sao.
Tuy nhiên, lần trước đến nhà họ Khương, Trần Khiêm vô cùng thất vọng, đương nhiên anh cũng nói lại với ba.
Lần này nhà họ Khương xảy ra chuyện, trên đường đi Trần Khiêm đã biết chuyện này rồi nhưng anh không định
quan tâm.
Dù sao ý của chú Khương là sau này nếu không có việc gì thì ít đến tìm bọn họ thôi.
Cho nên Trần Khiêm làm lơ.
"Haiz, có một số chuyện không thể nói rõ trong một hai câu được. Con gặp dì Đường chưa?”
Ba anh bỗng nói sang chuyện khác.
Trần Khiêm lập tức nhíu mày: "Gặp rồi ạ! Sao vậy ba?"
"Khụ khụ, trước kia ba từng làm chuyện có lỗi với chú Khương của con, vì vậy ba vẫn luôn tự trách. Nói chung là con đừng để bụng nhà họ đối xử với chúng ta thế nào, giúp được thì cứ giúp nhé. Haiz!"
Ba anh thở dài.
"Mẹ kiếp!"
Trần Khiêm kinh hãi.
Lễ nào ba và dì Đường từng dan díu?
Căm sừng chú Khương?
"Ba, rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa, người phụ nữ tên
Mộng Hân mà ba bảo con tìm kiếm lại là sao nữa? Dì Đường và vị Mộng Hân kia có phải là người phụ nữ của ba không?"
Trần Khiêm bỗng cảm thấy nhức đầu.
"Khụ khụ, thắng ranh, con nói nhăng nói cuội gì thế? Nói chung là giữa ba và hai người họ không phải loại quan hệ như con nghĩ đâu. Tóm lại, nếu con có thể giúp đỡ nhà họ Khương và dì Đường thì con nhất định phải giúp, coi như ba nợ con trả. Còn nữa, cố gắng tìm Mộng Hân nhé. Mẹ con tới rồi, nói đến đây thôi, vậy nhé!"