Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 609




Nhân viên thu ngân cung kính nói.
"Không cần không cần nữa, mấy thứ này đắt quá, đắt quá Trần Khiêm ơi, tớ không cần đâu!"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.
“Tớ không mặc nhiều đến vậy đâu, thật sự không cần!"
Cô ấy sợ hết hồn.
"Không mặc cũng chẳng sao, chọn thêm ba bộ đi. Ở nhà
trẻ có đồng nghiệp nào thân thiết với cậu thì cậu có thể tặng
cô ấy một bộ, xem như duy trì quan hệ!"
Trân Khiêm cười thản nhiên.
Anh nhận thấy có rất nhiều kẻ bắt nạt Tô Tử Nguyệt hiền lành.
Mà tấm thẻ này mình không tiêu thì phí, tháng nào cũng có khoản tiêu phí cố định ba trăm nghìn.
Tiêu tiền cho Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cảm thấy rất đáng giá.
Có thể là do tình cảm dành cho Tô Tử Nguyệt đang xúi giục.
Trong khi đó, mấy đồng nghiệp nữ và Lưu Khả phía sau.
Nghe Trần Khiêm nói vậy, bọn họ càng thêm kinh ngạc.
Đặc biệt là hai cô nàng còn lại.
"Wow, bạn trai Tử Nguyệt giàu ghê, anh ấy tên là Trần Khiêm đúng không? Tên của cậu Trần rất hay, ngoại hình cũng đẹp trail"
Hai cô gái bỗng đi tới khen lấy khen để.
Lẽ nào đến giờ bọn họ còn chưa rõ ai có thực lực hơn sao?
"Hả? Lệ Lệ Văn Văn, cảm ơn các cô, Trần Khiêm... Cậu ấy không phải..."
Tô Tử Nguyệt muốn nói Trần Khiêm không phải bạn trai của cô ấy.
Trần Khiêm tiếp lời: "Tôi là anh trai kết nghĩa của cô ấy! Hơn nữa tôi cũng không đẹp trai, các cô cũng thấy tôi ăn mặc low nè!"
"Ha ha, cậu Trần thật biết nói đùa!"
Hai cô gái le lưỡi xấu hổ.
Trong lòng thầm nghĩ, hừ, anh kết nghĩa? Tô Tử Nguyệt có thể là bạn gái của người ta đó!
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới địa vị của Tô Tử Nguyệt trong lòng bọn họ.
Dù sao người ta cũng có chỗ dựa giàu kếch xù!
"Tử Nguyệt, cậu Trần mua cho cô nhiều quần áo thế này, còn bảo cô có thể tặng cho đồng nghiệp thân thiết. Tử Nguyệt, cô có nhớ không, ngày đầu tiên cô đi làm ở nhà trẻ, tôi còn cười với cô đó!"
Một cô gái nói
"Đúng vậy, Tử Nguyệt, cô không biết căn tin của trường mình ở đâu, là tôi chỉ cho cô đó. Cô quên rồi sao?"
Một cô gái khác lên tiếng.
“Tôi nhớ mà!"
Tô Tử Nguyệt gật đầu.
"Hừ, Tô Tử Nguyệt, thật không ngờ anh kết nghĩa của cô lại giàu như vậy. Anh ta mua cho cô nhiều quần áo thế này. thì cô cứ cầm đi. Mà này, tôi nói cho cô biết nhé, tôi nhìn thấy chiếc váy liền đó trước, cô muốn tặng đồng nghiệp thì phải tặng nó cho tôi."
Lưu Khả vô cùng ghen ty.
"Hừ, Lưu Khả, cô đúng là đồ mặt dày. Bình thường cô hay bắt nạt Tử Nguyệt, bây giờ lại đòi Tử Nguyệt tặng đồ cho. cô. Cô cho răng mình là cái thá gì?"
Hai cô gái mắng Lưu Khả.
"Mẹ nó, các cô?"
Lưu Khả trợn trừng mắt.
"Được rồi Tử Nguyệt, nếu trước đây hai đồng nghiệp này từng đối xử tốt với cậu thì cậu có thể chọn quần áo tặng cho họ. Tớ tin rắng sau này có việc gì các cậu sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đi thôi, tớ tiện đường đưa các cậu về trường!"
Trần Khiêm liếc nhìn Lưu Khả rồi mỉm cười.
"AI Cảm ơn cậu Trần, sau này chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không Tử Nguyệt?"
Hai cô gái vô cùng vui vẻ.
Mọi người ra khỏi cửa hàng.
Khi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị lên xe, hai cô gái kia lại kinh ngạc lần nữa.
"Ôi chao, Benz GI Tử Nguyệt, đây là xe của anh cậu à? Trời ơi!"
Sau khi chỉnh cô nàng Lưu Khả kiêu căng một trận.
Chiều hôm đó, Trân Khiêm cầm miếng ngọc bội của Tô 'Tử Nguyệt, chuẩn bị về huyện Bình An tìm Lý Chấn Quốc nhờ ông ấy giúp điều tra chuyện này.
Và tạm biệt Tân Nhã trong bệnh viện nữa.
Sau đó anh lái xe về huyện Bình An.
Nhưng sau khi vào trong huyện, đường cái bị phong tỏa, còn chăng dây cảnh giới.
Cảnh sát cùng với rất nhiều công nhân và lãnh đạo đều tập trung ở đây.
Trần Khiêm hạ cửa sổ xe, tháo kính mắt, tò mò nhìn phía trước, mời mấy công nhân bên đường thuốc lá rồi hỏi thăm tình hình.
Mấy công nhân thấy Trần Khiêm lễ phép, bèn nói rõ tình hình:
"Người anh em à, phía trước không đi được đâu, xảy ra chuyện lớn rồi!"