"Mẹ ơi, bọn họ ăn sang thế?" Lưu Khả rất ngạc nhiên. Lòng hư vinh bỗng biến mất tăm.
"Hừ, không có tiền còn làm màu cái gì, ăn sang như vậy làm chỉ?"
Lưu Khả mỉa mai. Hai cô gái khác bị vả mặt cũng mỉa mai theo. Thế nhưng Trần Khiêm ăn sang, còn là hai người gọi
món đắt, mà bàn bọn họ thì bốn người mới gọi một suất nhỏ.
Bởi vậy khi nhân vân phục vụ bưng món ăn lên không khỏi liếc nhìn bọn họ.
Vì Tô Tử Nguyệt khuyên giải nên Trần Khiêm không chấp nhặt với bọn họ.
Anh vừa ăn vừa trò chuyện
Tới khi ăn xong anh mới phát hiện bàn Lưu Khả bên cạnh đã đi cả rồi, rõ ràng là bọn họ không chấp nhận được: sự đối lập nên mau chóng ăn xong rồi vội vàng rời di.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Trần Khiêm sờ bụng.
Sau đó anh dân Tô Tử Nguyệt ra ngoài.
"À đúng rồi Tử Nguyệt, quần áo hồi trước tớ mua cho. cậu đâu? Sao cậu không mặc?"
Trần Khiêm mỉm cười nhìn Tô Tử Nguyệt. Trước đây anh mua cho Tô Tử Nguyệt không ít quần áo.
Tô Tử Nguyệt đỏ mặt cúi đầu: "Tớ ngại mặc đồ đẹp như vậy!
Trần Khiêm bật cười.
Cô ấy cũng giống mình, trước kia nghèo mình cảm thấy chỉ cần quần áo sạch sẽ là tốt rồi.
Còn bây giờ Trần Khiêm ăn mặc bình thường là vì không muốn rêu rao quá.
Nhưng so ra thì rõ ràng là Tử Nguyệt quá hà khắc với bản thân mình.
"Sợ gì chứt Phải rồi, ở đây có một cửa hàng xa xỉ, tớ dẫn cậu vào mua vài bộ quần áo đẹp!"
"Hả? Tớ không đi đâu, đắt lắm!"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. "Không sao, đi nào, chúng ta có thẻ đen!" Trần Khiêm mỉm cười.
Tô Tử Nguyệt bị Trần Khiêm kéo vào trong.
"Anh Thiên, em muốn bộ này, đẹp thật đấy! Anh thấy em mặc có đẹp không?"
Lưu Khả cầm chiếc váy liền đặt trước người, ngượng ngùng khoa tay múa chân.
Bởi vì bộ váy này thật sự rất đẹp.
Cậu ấm nhà giàu được gọi là anh Thiên lật nhãn mác, suýt thì ném đi: "Mẹ kiếp, một cái váy liền mà hơn hai trăm nghìn lận, sao không đi ăn cướp ấy! Em yêu, đổi cái khác. đi..."
Anh Thiên sờ ví, khuyên nhủ.
"Vậy thì cái này, cái này thế nào?"
Lưu Khả lại hỏi.
Nhưng liếc nhìn thì thấy hơn mười nghìn, vẫn đắt quá.
Còn hai cô bạn thân thì chỉ cầm túi xách đứng một bên, dù sao các cô không có bạn trai như anh Thiên, mà tiền lương cũng không kham nổi mấy đồ hàng hiệu này.
Đi cùng hưởng ké còn được, chứ bảo anh Thiên mua cho mấy thứ này không khả thi chút nào!
Bên này đã chọn mười mấy bộ song anh Thiên chê đắt quá, vẫn chưa quyết định được.
Trong lúc Lưu Khả đang rầu rĩ.
“Trần Khiêm, mua quá nhiều quần áo rồi mà? Tớ không mặc hết đâu! Lại còn đắt nữa!"
Tô Tử Nguyệt kéo Trần Khiêm đang xách một túi quần áo.
Cô ấy nhìn mà xót đứt ruột
"Đắt gì chứ, người đẹp vì lụa mà!
Trần Khiêm thầm nghĩ Tử Nguyệt không cần phải sống khiêm tốn như vậy.
"Chà, chiếc váy liền này đẹp nè, còn rẻ nữa, mua đi!"
Trần Khiêm lại xem chiếc váy liền bên cạnh anh Thiên, chọn số đo, sau đó bảo nhân viên tư vấn bán hàng gói lại.
"Mẹ ơi, Tô Tử Nguyệt? Cô... Các người điên rồi sao?"
Lưu Khả nhìn thấy hai người, lại trông thấy hàng hiệu hai người xách trong tay thì lập tức ngây người.
Trần Khiêm xách ít nhất cũng phải mười mấy túi nhỉ?
“Trời đất, các ngươi có mua nổi một bộ không mà lấy nhiều như vậy? Làm bộ làm tịch cái gì? Lại muốn chụp ảnh đấy à?"
Hai cô nàng đồng nghiệp cũng châm chọc.
Bọn họ như bị giẫm phải đuôi, lòng tự trọng bị sỉ nhục nặng nề.
Trần Khiêm phớt lờ bọn họ, sau khi chọn xong lập tức. đến quầy thu ngân.
Đám Lưu Khả nhìn nhau rồi đi theo Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt.
"Chào anh, quần áo và túi xách hết tổng cộng ba trăm hai mươi nghìn. Xin hỏi anh?"
Nói thật là nhân viên thu ngân cũng sững sờ.
Chứ đừng nói chỉ tới đám Lưu Khả phía sau, ai nấy đều há hốc miệng.
"Quẹt thẻ!"
Trần Khiêm gõ vào thẻ đen trong tay.
Nhân viên thu ngân lập tức tỏ thái độ cung kính.
"Thưa anh, hôm nay anh tiêu tốn nhiều như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng thêm cho anh ba bộ quần áo, mời anh chọn tiếp ba bội"