Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 607: Mấy cô gái bật cười




Tô Tử Nguyệt thoáng khựng lại rồi lập tức gật đầu: "Được!"
Sau đó, Trần Khiêm lại hỏi Tô Tử Nguyệt những chuyện trước kia.
"Bên ngoài nóng quá, lớp chống nắng của tôi sắp hết tác dụng rồi!"
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà hàng.
Trong đó có một cô gái đang nói chuyện, tay xách một túi đồ.
"Chị Khả Nhi, bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng xa xỉ, chúng ta vào đó đi dạo một lát nhé?”
Một cô gái lên tiếng. "Ok, ăn cơm trước đãi!"
Cô gái này không phải ai xa lạ mà chính là Lưu Khả, đồng nghiệp của Tô Tử Nguyệt.
"Mẹ ơi, chị Khả Nhi nhìn kìa, đó chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Không ngờ cô ta cũng ăn cơm ở đây?"
Cô gái bên cạnh chỉ về phía Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm.
Dễ nhận thấy cô ta rất bất ngờ.
Bạn trai của Lưu Khải giàu có như vậy chắc chẳn sế không dẫn bọn họ đến bừa một nơi ăn cơm.
Cho nên nhà hàng này vô cùng đắt đỏ. Nhưng không ngờ người bình thường chỉ ăn một phần cơm như Tô Tử Nguyệt cũng có thể bước vào nhà hàng hạng sang này.
"Ôi, đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Đến đây ăn cơm à?”
Lưu Khả cười khẩy đi tới.
Trần Khiêm vừa cất ngọc bội xong, nhíu mày nhìn mấy cô gái đi tới.
"Gọi món chưa? Sao chỉ có hai cốc đồ uống thế?” Lưu Khả lên tiếng.
"Ha ha, có khi đôi trẻ chỉ mốn vào đây mở mang tâm mắt thôi. Tôi gặp hạng người này nhiều rồi, vào nhà hàng chẳng gọi gì hết, chỉ gọi hai cốc đồ uống rồi ngồi lì ra đó, còn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang!"
Đồng nghiệp nữ có quan hệ khá tốt với Lưu Khả cũng hùa theo.
Chọc Lưu Khả cười ha ha.
"Phục vụ, có suất bốn người không? Cho tôi một suất! Tiêu chuẩn cao chút nha!"
"Thưa anh, tất nhiên là có ạ. Ngoài ra, nhà hàng chúng tôi mới cho ra mắt một món ăn nổi tiếng là ếch trâu nướng do đầu bếp người Tứ Xuyên làm. Xin hỏi anh có muốn nếm thử hay không?"
Nhân viên phục vụ nhìn đám Lưu Khả.
Lưu Khả chu môi nhìn bạn trai mình. “Ok ok, vậy thì xem thử..."
Bạn trai Lưu Khả cầm thực đơn, vừa liếc nhìn đã choáng. váng luôn:
"Đệch, cô điên à? Một đĩa ếch trâu những một nghìn sáu trăm chín mươi chín tệ? Đây là một đĩa?"
Anh bạn trai câm nín.
Lưu Khả cũng giật mình: "Hả? Đắt thế, gần bằng nửa tháng tiền lương của tôi!"
"Đúng vậy thưa anh, đây chỉ là suất nhỏ khoảng sáu con thôi. Với món ăn này, bất kể cách ăn hay trải nghiệm vị giác
đều sẽ khiến anh cảm thấy đáng giá!"
"Anh cũng thấy đó, khách ở mấy bàn kia đều gọi món này!"
Nhân viên phục vụ chỉ các vị khách đang dùng cơm bên cạnh.
Đúng là món ếch trâu này rất thích hợp.
Đám Lưu Khả xem giá suất lớn, những hai nghìn sáu trăm chín mươi tám tệ.
Đắt cắt cổi
Bọn họ vào đây chỉ mong chỉ phí khoảng một hai nghìn mà thôi.
"Hay là gọi suất nhỏ nếm thử nhé?" Lưu Khả thấy bàn bên đều ăn nên cũng thèm.
"Được, vậy thì gọi một suất nhé? Ha ha, không thành vấn đề!"
Dứt lời, bạn trai Lưu Khả gọi to: "Cho một suất ếch trâu nướng!"
Điều này chứng tỏ anh ta có điều kiện. Mà lúc này, bàn Trần Khiêm cũng lên món. Nhân viên phục vụ bưng đến hai bát mì chay.
"Ha ha, mẹ ơi, ăn hai bát canh mì chay kìa, thật mất mặt!"
“Trời ạ, gọi hai phần cơm rồi bảo người ta cho các người một đĩa khoai tây sợi xào cũng được mài”
Mấy cô gái bật cười.
“Thưa anh, xin dịch ra một chút ạ. Đây là suất lớn ếch trâu đặc sản chất lượng cao của anh! Để tôi đặt lên bàn cho. anh ạ!"
Lúc này, một nhân viên phục vụ cung kính mang một suất ếch trâu lên.
Vừa rồi đám Lưu Khả ở bàn bên cạnh còn che miệng cười Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt, nhưng lúc này nụ cười bỗng cứng đờ...