Bây giờ Tô Tử Nguyệt đã chuyển sang một nhà trẻ mới. Công việc không tệ.
Hơn nữa, Trần Khiêm đã hỗ trợ, tặng Tô Tử Nguyệt một căn nhà cho đám Đại Hổ Nhị Hổ ở.
“Cô Tô, cô có thể giúp tôi một việc được không? Tôi chưa chấm bài cho tụi nhỏ trong lớp mà bạn trai đã tới đón tôi đi dạo phố rồi, cô có thể chấm bài giúp tôi được không?"
Lúc này, một cô giáo tóc dài ngang eo thản nhiên nói với Tô Tử Nguyệt đang chấm bài cho học sinh.
"Nhưng mà cô Lưu à, ở đây tôi cũng còn một phần bài tập chưa chấm xong!"
Tô Tử Nguyệt trả lời với vẻ khó xử.
"Hừ, không muốn giúp thì thôi, viện cớ gì chứ! Đừng tưởng giám đốc Đường giới thiệu cô làm giáo viên là cô giỏi rồi. Ha ha, nghĩ cũng phải, Tô Tử Nguyệt là ai nào, vừa mới tới một tháng đã được bình chọn là cô giáo đẹp nhất khu mầm non thành phố Kim Lăng rồi. Cô giỏi thật đấy, bây giờ. nhờ cô chấm bài giúp mà cũng không được sao?"
Cô giáo tên Lưu Khả lạnh lùng nói. Cô ta vào làm trong nhà trẻ tốt nhất Kim Lăng này sớm hơn Tô Tử Nguyệt hai tháng. Lúc Tô Tử Nguyệt mới tới, Lưu
Khả thường hay bắt nạt cô ấy, bắt chấm bài giúp.
Hơn nữa, bạn trai của Lưu Khả có quyền có thế, lại đẹp. trai.
Trường học bình chọn cô giáo "đẹp nhất", vốn dĩ Lưu Khả cảm thấy mình nhất định sẽ đứng đầu bảng.
Nhưng kết quả là người được học sinh và phụ huynh bỏ phiếu nhiều nhất lại là Tô Tử Nguyệt đẹp người đẹp nết.
Đương nhiên là Lưu Khả nổi nóng rồi.
Cô ta đã dò la về Tô Tử Nguyệt rồi, đúng là không có chỗ dựa.
Cho nên mới có cảnh tượng trước mắt.
Các cô giáo lớn tuổi khác thấy vậy đều giận nhưng không dám nói gì.
"Được, tôi chấm bài giúp cô! Cô Lưu Khả!"
Tô Tử Nguyệt cắn môi, chuyển một chồng bài tập cao. nhất từ bàn của Lưu Khả sang bàn mình.
"Hừ, thế còn được, đừng tưởng mình được bình chọn giải đẹp nhất thì lấn lướt. Tôi nói cho cô biết nhé, Lưu Khả tôi không thua cô mặt nào!"
Lưu Khả mảng Tô Tử Nguyệt.
Sau đó hả lòng hả dạ xoay người định rời đi.
“Tử Nguyệt, bài tập của ai thì người ấy chấm, cậu không nợ tiền cô ta thì để ý cô ta làm gì?"
Mà lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Một chàng trai đi tới trước mặt Tô Tử Nguyệt, chuyển chồng bài tập cao ngất kia về bàn Lưu Khả.
"Mẹ nó, anh là ai?"
Lưu Khả sững người.
Trần Khiêm không thèm liếc cô ta, lập tức kéo tay Tô Tử Nguyệt: "Chẳng phải tớ đã bảo cậu xin nghỉ ư? Sao lại chấm bài giúp cô ta? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, tớ có việc muốn nói với cậu!"
"Ừ, tớ xin nghỉ rồi!"
Tô Tử Nguyệt gật đầu.
Sau khi nhìn thấy Trân Khiêm, dường như Tô Tử Nguyệt có cảm giác an toàn.
Bởi vì đúng thật là cô ấy hơi sợ Lưu Khả kiêu căng ngang ngược.
Thấy hai người đi ra ngoài, các cô giáo khác đều cúi đầu cười trộm.
Mặt Lưu Khả đỏ bừng lên.
"Ôi chao, cô Lưu Khả, bạn trai cô lại tới đón cô kìa! Hâm mộ ghê!"
Trong nhà trẻ, mấy cô giáo đi ra ngoài mua sắm đang đứng trước cổng nói chuyện với bạn trai của Lưu Khả.
Giờ nhìn thấy Lưu Khả, ai nấy đều hâm mộ.
Nhưng sau đó lại trông thấy Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm đi bên cạnh.
Mấy cô gái huých nhẹ cánh tay nhau: "Ái chà, cô nhìn kìa, lẽ nào anh chàng này là bạn trai của Tô Tử Nguyệt?"
“Trời ơi, không phải chứ? Anh chàng này trông low ghê!"
"Ha ha, như vậy hai người họ mới xứng đôi!"
Trần Khiêm vừa ra ngoài đã nghe thấy hàng loạt tiếng giễểu cợt...