“Đúng rồi Trần Khiêm, chẳng phải cậu trúng số à? Ha ha ha, sao lại không đến khách sạn cao cấp Kim Lăng ngồi chơi! Chúng tôi có vé này!”
Định Hạo cười mỉa mai Trần Khiêm rồi vui vẻ đưa Lý Thi Hàm đi.
Còn Trần Lâm thì ngồi xổm xuống đất khóc nấc lên. “Hả, cậu Trần! Sao cậu lại ở đây?” Bỗng dưng lúc này, một giọng nói vang lên.
Sau đó có một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da chạy về phía Trần Khiêm.
“Chú là?”
Trần Khiêm thấy hơi quen nhưng hơi không nhớ nỗi người này là ai.
“Hì hì, cậu Trần, cậu không biết tôi là chuyện bình thường mà, nhưng tôi có biết cậu. Lần trước trong đại hội chào mừng cậu ở huyện Bình An, tôi cũng ở đó, lúc ấy được chứng kiến khí thế của cậu. Tôi tên Vương Bưu, là người mới được tổng giám đốc Lý tuyển vào tập đoàn, đảm nhiệm chức giám đốc kế hoạch. Hôm nay cậu cũng tham gia tiệc sinh nhật của cô Lâm ạ?”
Người đàn ông trung niên căng thẳng xoa tay cười.
Mà Trần Lâm thì không còn khóc nữa, đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay cả Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang chuẩn bị bước vào khách sạn cũng mơ màng.
“À à, chào giám đốc Vương, chú là người lên kế hoạch cho buổi tiệc sinh nhật này à?”
Trần Khiêm hơi không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô Lâm nào đây?
Sao người trong tập đoàn của mình lại lên kế hoạch cho cô ta?
“Khụ khụ, tất nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của cô Lâm Y Y, là người chung tập đoàn với nhau nên tất nhiên tôi phải hỗ trợ lên kế hoạch rồi ạ! Hôm nay có rất nhiều ông chủ trong phố thương mại Kim Lăng cũng đến. Chẳng phải cuối năm mọi người đều dọn đến phố thương mại núi Vân Mông hay sao, cho nên cũng xem như là bữa tiệc chia tay!”
Vương Bưu giải thích. “Thì ra là vậy!”
Trần Khiêm thấy cực kỳ khó chịu.
Lâm Y Y và mình cũng được xem như bạn bè, sao lại không mời mình tham gia tiệc sinh nhật?
“Giám đốc Vương, chú quen Trần Khiêm hả?” Trần Lâm tròn mắt hỏi. Bây giờ cô ta lại nhìn ánh mắt của Đinh Hạo.
Sao lại có cảm giác mình đã lật ngược thế cờ vậy nhỉ?
Chẳng lẽ đây là cứu cánh mà Ngụy Tuyết đã sắp xếp cho mình.
Dù sao Ngụy Tuyết vẫn đang ngồi bên cạnh quan sát mà, chỉ là không lên sân khấu thôi.
Càng nghĩ, Trần Lâm càng cảm thấy chắc chăn là vậy.
“Tất nhiên là tôi biết cậu Trần rồi, cho dù không biết cậu Trần thì tôi cũng phải biết xe cậu Trần chứ, ha hai”
Giám đốc Vương chỉ vào chiếc Benz G500!
Làm hay lắm!
Trần Lâm thầm nghĩ, đúng là chị em thân thiết của mình ra tay.
Tìm đâu ra người này vậy, nhưng mà tuyệt thật đó!
Mà Trần Khiêm thì ban nấy còn mới vừa bị Đinh Hạo và Lý Thi Hàm mỉa mai.
Giờ phút này, nếu đi một mình thì khó mà ăn nói với Trần Lâm.
'Thêm một lý do khác là lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.
'Thầm nghĩ nếu đã là sinh nhật của Lâm Y Y thì mình vào xem thử, tiện thể làm Đinh Hạo này mất mặt, để anh ta đừng ra oai nữa!
Nói với giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, thế chú đưa tôi hai vé đi, hôm nay tôi không mang!”
“Hả? Vâng vâng cậu Trần!”
Giám đốc Vương gật đầu.
Mà Trần Lâm thì nháy mắt ra hiệu, nhäc nhở Trần Khiêm đã có chuyển biến tốt thì lui binh thôi.
Đây là sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, diễn viên quần chúng nào có vé vào cửa.
Nhưng lúc thấy giám đốc Vương lấy ra, Trần Lâm kinh hãi.
Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng kinh ngạc.
Mà Trần Khiêm không quan tâm đến những chuyện khác, ôm luôn Trần Lâm vào lòng: “Đi thôi,
hôm nay anh đưa cưng tham dự tiệc sinh nhật!”
Trần Lâm thì, chợt bị Trần Khiêm ôm vào lòng, cũng hơi mơ màng, ôm eo Trần Khiêm.
Bước vào khách sạn trong ánh mắt ghen tị của Đinh Hạo.
“Mẹ nó, sao Trần Khiêm có mặt mũi quá vậy!” Định Hạo thầm ghen ghét.
Nhưng vẫn đi vào theo...