Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 595: Chúng ta chia tay đi




Trần Lâm thấy Đinh Hạo đi rồi, mới rời khỏi người Trần Khiêm.
Hơi bực mình nhìn Trần Khiêm nói: “Cậu diễn không tệ, nhưng cậu đừng động tay động chân được không, cậu nghĩ tôi là bạn gái cậu thật hả!”
“Ừ ừ, nhưng bây giờ Đinh Hạo đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
Trần Khiêm hỏi cô ta.
“Hừ, đừng lo, cậu ta sẽ tìm tôi ngay thôi! Một! Hail Bai”
Trần Lâm đếm ngón tay, đếm xong mới cụp xuống.
“Đinh Hạo, cậu làm gì vậy?” Giọng của Lý Thi Hàm vang vọng.
“Trân Lâm, có một số điều tớ phải nói rõ với cậu. Tớ không biết bây giờ cậu đang nhìn nhận tớ thế nào nhưng tớ cũng thừa nhận, tớ đã sai khi hôm ấy thấy Thi Hàm đánh cậu nhưng lại không giúp, tớ cực kỳ hối hận và dẫn vặt nhưng tớ mong cậu hãy cho tớ một cơ hội. Tớ muốn chứng minh với cậu rằng tớ còn mạnh hơn dân nhà giàu mới nổi như Trần Khiêm, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!”
Đinh Hạo nói.
Xem ra, anh ta bị xúc phạm đến lòng tự trọng rồi.
Mà Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn, cũng phục
Trần Lâm sát đất.
“Nhưng mà, bây giờ tớ đã có Trần Khiêm rồi, hơn nữa Trần Khiêm có siêu xe, có thể mua đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu cho tớ, còn cậu thì sao, cậu có thể cho tớ thứ gì?”
Trần Lâm trả lời.
“Được, Trần Lâm, cậu ở bên Trần Khiêm là vì những thứ này đúng không, vì cậu ta giàu hơn tớ?”
Đỉnh Hạo tức giận hỏi.
Những lời này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen tai, chẳng phải đây là những lời mà Dương Hạ đã nói với mình trong mảnh rừng nhỏ hôm ấy sao.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng đã hiểu.
Đinh Hạo thì cũng không phải là yêu Trần Lâm
lắm mà chỉ là bị chạm đến lòng tự trọng đàn ông thôi.
Hơn nữa thế này, người yêu mình bỗng dưng yêu người khác, loại người có lòng hư vinh mạnh mẽ như Đinh Hạo sẽ không thể chấp nhận được.
Bởi thế anh ta muốn chỉnh phục Trần Lâm, muốn giành lại lòng tự trọng của mình.
“Cậu thích nói kệ cậu. Trần Khiêm, đi, chúng ta đi lái xe!”
Trần Lâm lại khoác tay Trần Khiêm, ra ngoài lái xe.
“Tránh ra tránh ra, cản đường rồi này!”
Trần Khiêm vỗ ngực Đinh Hạo làm anh ta tránh khỏi vị trí.
Đợi đến khi Trần Khiêm đến chỗ lái xe. Thì lúc này, Đinh Hạo lại chạy đến.
“Tiểu Khiêm, có thể cho tớ lái chiếc xe này không, tớ chưa bao giờ được lái xe nào xịn như vậy!”
Trần Lâm nói.
“Được, chìa khóa này!” Trần Khiêm ném chìa khóa cho Trần Lâm.
“Lâm Lâm, cậu đừng đi, cậu có thể nghe tớ nói hết được không. Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, xin cậu hãy cho tớ thêm một cơ hội, chắc chắn tớ sẽ trân trọng cậu, trân trọng cậu hơn cả Trần Khiêm. Từ nay về sau, cậu muốn gì, chỉ cần tớ có thể mua thì tớ sẽ mua cho cậu! Hơn nữa tớ muốn chứng minh cho cậu thấy, tớ tuyệt đối mạnh hơn Trần Khiêm, mạnh hơn gấp trăm lần!”
Đỉnh Hạo hất văng tay Trần Khiêm ra.
“Thật sao? Nhưng bây giờ cậu có Lý Thi Hàm rồi mà?”
Trần Lâm oán hận nhìn Đinh Hạo.
Đỉnh Hạo nhìn về phía Lý Thi Hàm: “Thi Hàm, xin lỗi cậu, bây giờ tớ mới phát hiện, người tớ yêu là Trần Lâm, chúng ta chia tay đi!"
“Đinh Hạo cậu!”
Lý Thi Hàm tức phát khóc.
Cuối cùng Trần Lâm cũng mỉm cười, khoảnh khắc này, lòng tự trọng của cô ta được thỏa mãn.
Còn Đinh Hạo thì, Trần Lâm hiểu được cách tác động đến lòng tự trọng của anh ta, biết mình tìm bạn trai giỏi giang hơn anh ta thì anh ta sẽ bị kích thích.
Dù sao, một cô gái vừa xinh vừa tốt, nếu không có ai theo đuổi bạn thì giá trị con người bạn sẽ bị giảm xuống, dù sao người đẹp cũng nhiều như biển mà.
Nhưng lúc có một chàng trai rất giỏi giang theo đuổi bạn, bạn mới có thể nâng cao giá trị!
Nếu không, cho dù người ta có theo đuổi được cũng sẽ không biết trân trọng bạn!
Vừa so sánh ra thì tầm quan trọng của mình cũng đã vượt qua Lý Thi Hàm rồi.
Dù sao Đinh Hạo cũng chẳng xem thực lực của Mã Phi bạn trai cũ Lý Thi Hàm ra gì.
Sau đó Đinh Hạo nắm tay Trần Lâm nói vài lời.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn thấy hơi xấu hổ, đúng lúc uống cà phê mắc tiểu nên đi vệ sinh.
“Đinh Hạo, nếu lần này cậu thật lòng thì tôi sẽ đồng ý ở bên cậu!”
Trần Lâm thấy mình đã đạt được mục dích nên cười nói.
Mà đúng lúc này.
“Hả? Cô Trần, trùng hợp quá, thì ra cô đang ở đây à? Tôi đang tìm cô đấy.. ”
Một giọng nữ chợt vang lên.
Mà khi nhìn thấy người đang bước đến, đồng tử của Trần Lâm chợt rút lại...