Bỗng nhiên, những vệ sĩ mặc quần áo màu đen, che dù màu đen đồng thanh gọi.
Giọng nói to lớn vang dội, gần như toàn bộ tiểu khu đều run lên.
Có hai người vệ sĩ chạy đến che dù cho Trần Khiêm.
'Trần Khiêm lau nước mưa trên mặt, bước xuống xe đạp công cộng.
Có một vệ sĩ khác đưa chiếc khăn màu trắng lên ngay.
“Cậu Trần, đã cứu được người rồi, nhưng bởi vì quá hoảng sợ nên đã hôn mê, ngoài ra thì không có thương tích, chỉ bị giam lỏng!”
Vệ sĩ nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi vào xem thử!”
Cuối cùng tảng đá trong lòng Trần Khiêm cũng rơi xuống.
Sau đó đi về phía trước.
Vệ sĩ trước cửa cung kính chia thành hai hàng.
Cầm ô, đồng thời nhìn về phía Trần Khiêm.
Mà một vài vệ sĩ ngoài cửa đã nhận được thông tin của đội.
Dồn dập chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm thì cũng cung kính đứng sang hai bên.
“Cậu Trần!”
Những người mới đến đều khom lưng, đồng thanh hô.
Hai chữ này. Làm nhóm Triệu Đồng Đồng đang chuẩn bị bước vào tiểu khu và cả ba mẹ của Tân Nhã ngơ ngác.
Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
“Cậu Trần?” “Trần Khiêm... Cậu ta là cậu Trần?”
Nhóm Triệu Đồng Đồng kinh hãi nói.
Công khai thân phận. Trần Khiêm chẳng hề cảm thấy có gì đặc biệt, bởi vì mình không cần phải kiêng kị gì với nhóm
Triệu Đồng Đồng.
Nhưng khi Trần Khiêm quay đầu lại, chợt giật nảy mình.
Hàn Tư Dư, Mạnh Thái Như và bạn cùng lớp của mình đều đang ở đây.
Giờ đây đang há mồm nhìn mình.
Tại sao mọi người lại ở đây?
Trần Khiêm cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ, cứu người quan trọng hơn. “Cậu Trần, mời cậu sang bên này!”
Lúc này, Triệu Tử Hưng bước ra khỏi tòa nhà và nói một cách cung kính.
“Đã điều tra rõ ràng, một người tên Lý Việt đã cấu kết với thế lực ngầm Kim Lăng là cậu Thẩm Khải của nhà họ Thẩm giam lỏng cô Tân Nhã. May mà không có gì xảy ra, còn về phần nguyên nhân là vì Lý Việt thiếu nợ Thẩm Khải, Thẩm Khải đề nghị lấy cô Tân Nhã làm điều kiện, quy định trong vòng ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Lý Việt không đổi được tiền thì Thẩm Khải sẽ cưỡng hiếp cô Tân Nhãit”
Triệu Tử Hưng nói tình hình mà ông ta tìm hiểu được.
Bởi vì ban nấy Thẩm Khải muốn ra tay, đã bị Thiên Long, Địa Hổ ném từ trên lầu xuống, té hôn mê.
Đây cũng là lý do tại sao phải bao vậy cả một tiểu khu.
Còn Lý Chấn Quốc thì đến đe dọa xử lý nhà họ Thẩm.
Tình hình cơ bản là thế. Trần Khiêm cũng không quan tâm đến Triệu Đồng Đồng, Mạnh Thái Như, Hàn Tư Dư đang ngơ ngác, đi vào trong xem.
Cho đến khi Tân Nhã đã hôn mê được xe cứu thương đưa đi, Trần Khiêm mới thở phào.
Đợi đến khi Trần Khiêm bước ra từ một căn nhà.
Nhóm người Triệu Đồng Đồng, Mạnh Thái Như đều sang đây.
Nhìn Trần Khiêm, khoảnh khắc này, chợt cảm thấy thật xa lạ.
“Trời ơi, Trần Khiêm là cậu Trần Kim Lăng! Trời ơi trời ơiII! Tôi đi chết đây!”
Cô gái tên Tiểu Vân hối hận đến mức căn nát môi.
Không cần bàn đến những cô gái chàng trai khác.
Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư cảm thấy ngạt thở.
“Thì ra người luôn giúp đỡ mình là Trần Khiêm! Cực khổ tìm kiếm anh chàng đại gia kia, thì ra lại trong chính lớp của mình, hơn nữa còn thân đến vậy!”
Hàn Tư Dư thì không thể cầm nổi điện thoại trong tay nên làm rơi thẳng xuống đất.
Bởi vì bây giờ não cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Trần Khiêm hít một hơi, bước qua nhặt điện thoại của Hàn Tư Dư lên đưa cho cô ta.
“Không ngờ mọi người lại ở đây, giáo viên hướng dẫn, hôm nay mọi người đến đây làm gì vậy?”
Trần Khiêm lạnh lùng cười hỏi.
“Chúng tớ đang dọn nhà cho giáo viên hướng dẫn đó cậu Trần, không không không, là dọn nhà cho cậu Trần mới đúng! Ban nãy dọn xong giáo viên hướng dẫn mời chúng tớ ăn cơm!”
Một cô gái đỏ mặt nói.
*Ồ, vậy đúng lúc, lên xe tôi đi, đưa mọi người vềt"
Trần Khiêm nói. Lập tức có vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trần Khiêm ngồi vào trong xe, dẫn đầu đi trước...
Nếu cứ ở lại đây thì Trần Khiêm cũng không biết nên nói thế nào...
“Là cậu ta thật!”
Hàn Tư Dư run rẩy nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm nói.
“Lâm Lâm, cậu đừng rầu rĩ buồn bã nữa, cậu nhìn đi, hôm nay tiểu khu sao thế nhỉ? Sao có nhiều người quá vậy?”
Đúng lúc này, ba cô gái cũng bước ra từ một căn nhà.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, một cô gái vội vàng túm cô gái tên Lâm Lâm đang ngơ ngác, hơn nữa rõ ràng mới vừa khóc xong...