“Lý Thi Hàm, cậu dám đánh tôi, Đinh Hạo, con nhỏ này đánh tớ, cậu không thấy hả?”
Trần Lâm bụm mặt nhìn Đinh Hạo nói.
Đỉnh Hạo xoay đầu sang chỗ khác thể hiện thái độ của mình.
“Các người được lắm, xem như Trần Lâm tôi mù rồi!"
Sau khi Trần Lâm mắng xong thì khóc lóc chạy đi.
Mà Lý Thi Hàm thì ném đũa, hiển nhiên cãi nhau như vậy nên cô ta cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, không bao lâu sau cũng đi theo Đinh Hạo.
“Không ngờ hai chị em thân nhau vậy mà cãi nhau đến mức này...”
Trần Khiêm quan sát toàn bộ quá trình, cũng hiểu tình hình.
Thật ra nói thẳng thì Trần Lâm và Lý Thi Hàm chỉ quan tâm đến bất động sản của Đinh Hạo mà thôi.
Dù sao lúc Đinh Hạo không có tiền cũng suốt ngày đi theo các cô, nào thấy các cô đối xử tốt với anh ta.
Bây giờ thì ngược lại, sau khi Đinh Hạo có bất động sản và mạng lưới quan hệ.
Thì trong mắt hai cô, anh ta lại trở nên vừa đẹp trai vừa thận trọng.
Haiz, có thể nói Trần Khiêm là người hiểu chuyện này nhất.
Chỉ không biết sau này khi hai cô gái này biết tất cả mọi thứ của Đinh Hạo là do anh cho thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Ha ha, cười bất đắc dĩ.
Trần Khiêm ăn xong thì cũng rời đi.
“Úi cha, cháu ơi chờ chút đi!”
Trần Khiêm mới vừa bước ra khỏi nhà hàng đã bị một ông lão nằm trước cửa ôm chân.
“Ối trời, ông làm gì vậy?” Trần Khiêm sững sờ. “Cháu ơi, cháu có thể vào đây ăn cơm, chắc
chắn là rất giàu, cho ông ít tiền đi, đã lâu rồi ông không được ăn cơm!”
Ông lão ăn xin ôm chân Trần Khiêm nói.
Ông lão ăn xin này, mặt mũi nhem nhuốc, tóc hoa râm.
Bây giờ lại ôm chặt chân Trần Khiêm, giống như Trần Khiêm mà không cho tiền thì sẽ không để Trần Khiêm đi.
Trần Khiêm bất đắc dĩ.
Lấy ví tiền ra rút một tờ một trăm cho ông lão ăn xin.
Ha ha, giàu thật nha!
Ông lão ăn xin vội vã cất vào, nhưng tay thì vẫn ôm Trần Khiêm.
“Đã đủ chưa?”
Nhất thời Trần Khiêm cũng phát bực, lạnh lùng nói.
“Cháu ơi, ông còn muốn nhờ cháu giúp ông một việc, cháu có thể đưa ông đến bệnh viện không, ông
muốn chữa trị chân ông!”
Ông lão ăn xin lại nói.
“Đệch, ông già ăn xin, ông cũng cậy già lên mặt quá nhỉ, ông muốn bắt chẹt tôi à!”
Trần Khiêm không còn gì để nói.
“Ai là ông già ăn xin, tôi chỉ đang gặp tai nạn thôi, không phải ăn xin đâu nhé?”
Ông lão nói.
Mà bây giờ, rất nhiều người trên đường đã tụ lại đây.
Nhìn cảnh tượng này chỉ chỉ trò trỏ. Trần Khiêm thầm than đúng là xui xẻo. Ông già này cứ hỡ lên là cháu trai cháu trai.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Trần Khiêm phải đưa ông ta đến bệnh viện đối diện.
Trong lúc bác sĩ trong bệnh viện khám chân cho ông ta.
Trần Khiêm vừa trả tiền vừa buồn bực liếc ông lão này một cái.
Lúc này mới thấy, trên ngực ông lão này lại có một hình xăm, hoa văn hình đầu rồng, nhìn rất dữ tợn, giống như muốn cắn nuốt vạn vật.
Chẳng lẽ ông già ăn xin này là anh hùng gặp nạn thật à?
Trần Khiêm thầm nói.
Nói không chừng ông lão này cũng đã từng là một vị vua.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Tổng cộng đã chỉ hết một nghìn tệ cho ông lão này, nếu như bình thường, Trần Khiêm sẽ không làm người tốt giúp đỡ lung tung.
Chẳng phải anh bị ông ta ăn vạ hay sao.
Liếc nhìn ông ta, Trần Khiêm chuẩn bị đi rồi.
Lúc này, trên tivi trong bệnh viện, đài truyền hình Kim Lăng bỗng chiếu một đoạn phát thanh.
Liên quan đến chuyện Tân Nhã của nhà họ Tân bị mất tích.
Trước mắt cảnh sát đã vào cuộc gì gì đó.
Hiển nhiên, ba của Tân Nhã cũng tìm kiếm bằng cách dựa vào các phương tiện truyền thông.
Nhìn thấy bản tin này, lại làm Trần Khiêm thấy. tự trách.
“Haiz, một cô gái xinh đẹp như vậy, mong rằng cô ấy không sao, dù sao xã hội hiện nay, biến thái
cỡ nào mà chẳng có?”
“Đúng đó đúng đó, con gái ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình thật tốt!”
Có bệnh nhân nói.
“Hình như lúc trước tôi đã từng gặp cô gái này. rồi thì phải, một mình cô ấy bị vài chàng trai chặn lại!"
Ông lão ăn xin năm trên giường nói.
Mà Trần Khiêm đang chuẩn bị ra cửa nghe thế thì quay trở lại.
“Ông nói gì? Ông đã từng gặp cô ấy?”