"Trần Khiêm, cậu sao? Cậu mà cũng muốn bén mảng đến đây đặt phòng riêng sao? Trời ạ, cậu biết tốn bao nhiêu mới vào được đây không?”
Giang Vi Vi lạnh lùng nhìn Trần Khiêm như nhìn một gã ngốc.
Kẻ này chắc là điên rồi, lại dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm. "Quý khách, hai người quen biết sao?" Quản lí sảnh cười hỏi Giang Vi Vi.
Nói thật tình, nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm thì không nghĩ là anh có khả năng chỉ trả nổi bữa ăn ở đây, Phí tiêu chuẩn ở đây thấp nhất là tám trăm tám mươi tám tệ, cao nhất lên đến mười tám nghìn tám trăm tệ.
Loại đắt nhất mười tám nghìn tám trăm tệ chỉ mới là phí bao phòng, chưa tính đồ ăn thức uống.
Cho nên có thể nói đến phố thương mại Kim Lăng ăn uống, một mặt là để thưởng thức ẩm thực, mặc khác là chứng †ỏ đẳng cấp.
Loại tám trăm tám mươi tám tệ thì chỉ có thể chọn một chỗ ngồi trong sảnh lớn.
Khác cấp bậc nên đương nhiên đãi ngộ cũng không giống nhau.
Nhưng mà, cho dù là cấp thấp nhất thì Trần Khiêm cũng không đủ sức chỉ trả.
Nhưng quản lí sảnh này không phải nịnh hót gì, chỉ cảm thấy bọn họ có quen biết nên mới tò mò hỏi vậy.
"Biết chứ. Đây là người có biệt danh nghèo mạt rệp ở trường đại học Kim Lăng chúng tôi. Nghèo đến nỗi tiền ăn với tiền học phí cũng không chỉ trả nỗi!"
"Đúng vậy, vậy mà còn dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm."
Hai cô gái xinh đẹp phía sau bồi thêm.
'Vương Dương cười khổ lắc đầu nói: "Vi Vi, đừng nói vậy. Biết đâu chừng Trần Khiêm chạy vặt cho bọn Hứa Nam, đến đây đặt phòng giúp bọn họ thì sao?”
"Đúng ha..."
Lúc này, quản lí sảnh cười, nói với Trần Khiêm: "Quý khách, anh đặt cho mình hay đặt giúp bạn ạ? Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Ngoài ra, anh muốn đặt
cấp tiêu chuẩn nào?"
Trần Khiêm nhìn người quản lí nữ này, cảm thấy cô ta có phong cách của người làm dịch vụ, là một người lịch sự.
Anh liền gật nhẹ đầu: "Tôi đặt cho mình, tối nay tôi cần tiếp khách ở đây. Tôi cần đặt ba bàn tiệc."
"Khỉ gió, cậu đặt cho cậu? Còn tiếp khách? Hahahaa.
Giang Vi Vi khoanh tay.
Bọn họ dù đã thanh toán xong rồi nhưng lại chưa chịu rời đi, muốn nán lại xem Trân Khiêm đặt chỗ bằng cách nào.
Trần Khiêm không muốn phí lời với bọn họ.
Lúc nãy Trần Khiêm có nghe bọn Giang Vi Vi đặt cấp tiêu chuẩn một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
Nhưng Trần Khiêm thấy thực đơn của cấp này chẳng có món nào được hết.
Muốn ăn đồ ăn ngon thì phải đặt cấp tiêu chuẩn cao một chút.
Anh liền nói: "Tôi đặt ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Còn nữa, tìm cho tôi ba căn phòng riêng tốt một chút."
"Vậy thì, quý khách cần phải đặt cọc mười nghìn tệ." Quản lí sảnh mỉm cười. Còn bọn Giang Vi Vi thì ngớ hết cả người.
'Tên nghèo mạt rệp này vậy mà đặt cấp tiêu chuẩn còn cao hơn cả Vương Dương, lại còn đặt những ba bàn!
Đặt tiêu chuẩn cao như vậy rồi ăn khoai tây sợi xào chua cay sao?
Điên rồi, tên này thật sự điên rồi. Cậu ta có tiền sao? Gồng gì chứ?
Trần Khiêm không thèm nhìn bọn họ, lấy từ trong túi ra xấp tiền mười nghìn tệ đặt trước mặt người nữ quản lí.
Giang Vi Vi ngẩn ra: "Được lắm. Có tiền ra ngoài ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, tiền trợ cấp cậu đừng mong nhận được. Để rồi tôi xem làm sao cậu đóng được học phí!"
"Cảm ơn đã lo lằng. Tôi đã nộp học phí xong rồi."
Đối với cô gái này, Trần Khiêm đã cạn lời rồi.
Tiếc thay một nhan sắc yêu kiều, mà tính cách lại hợm hĩnh, tham phú phụ bần.
Ngược lại, Tô Mộc Vũ - cô gái Trần Khiêm đụng mặt ở phòng hội nghị hôm bữa hành xử không tệ.