Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 558: Lăm lời thế, mau lên, thanh toán!




"Cậu Lưu..."
Lý Siêu đứng bên cạnh lẩm bẩm, vừa rồi còn lắc đồng hồ đeo tay làm màu, bây giờ thì đứng không vững.
Y chang một học sinh nghịch ngợm nhìn thấy giáo viên.
"Anh Siêu, anh nói tới cậu Lưu nào cơ?”
Cô gái bên cạnh Lý Siêu tò mò hỏi.
"Còn có thể là ai, Lưu Lập - công tử ngành khoáng sản nhà họ Lưu huyện Bình An, con trai của nhân vật hàng đầu chân chính!"
"Thì ra là anh tai"
"Không ngờ anh ta đẹp trai thật đấy!"
Lúc này, mấy cô gái như Lý Minh Tuyết và Tô Lệ đều nhìn cậu ấm Lưu Lập nổi đình nổi đám bằng ánh mắt sùng bái.
Còn cánh con trai thì không dám thở mạnh.
Nhân viên thu ngân lập tức đứng đàng hoàng, cố nở nụ cười chuyên nghiệp.
Lưu Lập không nhìn đám Trần Khiêm, dẫn theo bốn năm người chen ngang tới trước quầy thu ngân.
"Thanh toán!"
Lưu Lập lạnh lùng nói.
"Vâng thưa cậu Lưu. Tổng chỉ phí lần này là bảy nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, cửa hàng chúng tôi giảm giá ba mươi phần trăm cho cậu."
Nhân viên thu ngân khế mỉm cười.
Trong khi nói chuyện, cô ta không quên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.
Nhỡ đâu vẻ đẹp kiêu kỳ của mình có thể thu hút sự chú ý của cậu Lưu thì sao?
"Ha ha, giảm giá cái rắm. Tính giá gốc!"
Nói rồi Lưu Lập vung tay ném một xấp tiền lên mặt quầy.
"Vâng thưa cậu Lưu. Xin hỏi cậu muốn quà tặng phúc lợi nào, chúng tôi đều có thể tặng cậu!"
Nhân viên thu ngân cung kính nói.
"Lăm lời thế, mau lên, thanh toán!"
"Mẹ ơi, đây là cậu Lưu hả? Bá đạo ghê!"
Cô gái bên cạnh Lý Siêu nhìn chằm chăm Lưu Lập.
Ngay cả Lý Minh Tuyết và Tô Lệ cũng liếc nhìn liên tục.
Trong lòng thầm than thở, chờ đến khi nào bạn trai của mình có thể bá đạo như vậy thì tốt, haiz!
"Này này này, anh phải có trước có sau chứ. Chúng tôi chờ thanh toán lâu rồi, anh dựa vào đâu mà đòi thanh toán trước?"
Vốn dĩ Triệu Đồng Đồng đã bực mình vì bị Trần Khiêm và đám bạn cấp ba của Trần Khiêm chỉnh.
Bây giờ lại có người chen ngang khiến cô ta cực kỳ không vui.
"Đúng đó người anh em, phải có trước có sau chứ. Cậu thấy đó, chúng tôi đã chờ ở đây cả nửa
Trần Khiêm cũng không ngờ gặp Lưu Lập ở đây, có thể nhìn ra trên mặt gã vẫn còn vết thương.
Hôm ấy gã bị đánh không nhẹ.
Vậy mà mới qua một hai ngày đã dám ra ngoài uống rượu.
Trần Khiêm cười bất lực.
"Hừ, các người im miệng đi, liên quan gì đến anh? Cậu Lưu đang ở đây thì các người lui sang một bên chờ cho tôi!"
Lúc này nhân viên thu ngân cũng cáu kỉnh.
Lập tức lườm Trần Khiêm.
"Đệch, tên có mắt không tròng này không nhận ra cậu Lưu sao? Vả lại, thoạt nhìn tâm trạng cậu Lưu không tốt läm, vậy chẳng phải Trần Khiêm sẽ xui xẻo saol"
Lý Siêu đứng một bên cười gắn.
Trong khi đó, Trần Khiêm thấy nhân viên thu ngân mỉa mai mình, còn Lưu Lập thì làm như không nghe thấy mình nói chuyện.
Tức thì anh cũng nổi giận.
Bộp! Anh nhấc chân đạp vào mông Lưu Lập.
"Oái!"
Lưu Lập gào lên thảm thiết, vết thương trên người lại nhức nhối.
"Con mẹ nó, chán sống à!" Lưu Lập vỗ bàn.
Đám Lý Siêu trợn tròn mắt, Trần Khiêm dám đánh cậu Lưu?
Đương lúc Lý Siêu cho răng Trần Khiêm sẽ bị đánh tàn phế.
Không ngờ bàn tay đang định đánh người của Lưu Lập bỗng khựng lại giữa không trung.