"Lão Trần lão Trần..."
Trong chốc lát có rất nhiều bạn học gọi tên Trần Khiêm để cho anh mượn balo.
Cuối cùng Trần Khiêm mượn một cái.
Đựng hơn một trăm chín mươi nghìn tệ còn lại vào.
"Đắc ý gì chứ? Chẳng qua chỉ là hai trăm nghìn tệ thôi mà, đến mức thế sao, đệch mẹ lại còn rút hết tiền mặt ra, đúng là nhà giàu mới nổi, quê mùa!"
Hứa Nam và Hoàng Mao ác ý nói.
Trong lòng Dương Hạ thì lại càng khó chịu nhìn Trần Khiêm, muốn nói gì đó với anh nhưng lại ngại.
Chao ôi, lắng nhằng quá đi mất.
Nếu chia tay muộn vài hôm thì Dương Hạ chắc như định đóng cột rằng Trần Khiêm sẽ tiêu hết hai trăm nghìn tệ này cho mình.
"Trần Khiêm, vận may của cậu thật không tệ, hơn nữa nhân duyên cũng tốt đấy. Các bạn học đều cho cậu mượn balo. bây giờ cậu giàu rồi, không mời bạn bè đi ăn bữa cơm gì à”
Đứng trên bục giảng, bây giờ Mạnh Thái Như nói với giọng điệu chua chua.
"Đúng đó Trần Khiêm, cậu trúng hai trăm nghìn tệ, phải mời cơm đi chứ!"
"Không biết cậu Trần có nỡ không, chúng ta đều là bạn học ba năm rồi đấy, chẳng lẽ không thơm lây được chút gì sao?"
Có vài bạn gái cũng nịnh nọt theo.
Trần Khiêm thầm nghĩ, nếu đã nói mình trúng số mà không bỏ ra chút gì đó thì chắc sẽ khiến người ta rất khó chịu.
Thật ra, vừa nãy Trần Khiêm nghĩ chỉ muốn mời bạn chung ký túc của mình và Mã Hân Nhiên ăn một bữa thật ngon thôi.
Nhưng bây giờ...
Trần Khiêm liền nói: "Chuyện nhỏ, tối nay tôi mời, mọi người muốn đi đâu thì đi đó!"
Ý câu này của Trần Khiêm là ai cảm thấy đi với anh được thì cứ đến.
"Yeahl"
Không ít người trong lớp bắt đầu hoan hô lên.
Trần Khiêm cười khổ vác tiền quay lại chỗ ngồi.
Tiết học sáng hôm nay khá thú vị rồi đây.
Người vây quanh Trần Khiêm nhiều hơn trước không ít. Đều muốn hỏi anh trúng bao nhiêu tiền.
Nhưng đều bị Trần Khiêm lấp liếm cho qua, không hề nói. Khiến vài người nào đó lo lắng vô cùng!
"Anh Đông, tối nay thế nào, chúng ta có đi không? Thăng nhóc này cố ý trêu ngươi chúng ta mà!"
Hoàng Mao hung hăng nói.
Kẻ luôn bị bạn ức hiếp, khinh bỉ đột nhiên lại giàu hơn mình thì trong lòng ai thoải mái cho được.
Hoàng Mao chính là vậy.
"Ha ha, đi! Đương nhiên phải đi rồi, không những đi mà tối nay còn phải khiến tên này móc ra một món tiền lớn nữa..."
Hứa Nam nhìn Trần Khiêm chằm chăm rồi vừa cười vừa xoa căm.
Thoät cái Hoàng Mao đã hiểu: "Cao, đúng là chiêu cao!"
Đến trưa. Trần Khiêm chuẩn bị ra ngoài đặt nhà hàng. Cái gọi là nước không chảy ruộng ngoài.
Trần Khiêm đặt nhà hàng đương nhiên là chọn một trong phố thương mại Kim Lăng của mình rồi.
Quá cao cấp thì Trần Khiêm sợ người ta mắng mình ra vẻ, thậm chí hai trăm nghìn tệ cũng không đủ chi, cho dù có tiêu thế nào thì cũng là cách khác để chui vào túi của mình mà thôi, nhưng cũng phiêu quá.
Vì vậy, Trần Khiêm chọn một nhà hàng phổ thông một chút như nhà hàng Minh Hoàng, tên là "Bếp Gia Viên".
Vừa bước vào, Trần Khiêm đã thấy ngay một người quen ở sảnh lớn.