Vì chuyện này mà dạy dỗ Trần Khiêm một trận. Khiến Trần Khiêm rất xấu hổ.
Đệch, rõ ràng là cậu ta không cầm chắc, cuối cùng lại nhằm vào mình?
Thế nhưng Trần Khiêm cũng hiểu. Ha ha.
Nói thẳng ra là Lâm Đông người ta có địa vị, còn mình chẳng có địa vị gì!
"Chuyện này không trách Trần Khiêm được, là do cháu không cầm chắc. Trần Khiêm, cậu vẫn chưa đi làm nhỉ?"
Lúc này, Lâm Đông mỉm cười hỏi Trần Khiêm.
Trần Khiêm lắc đầu: "Vẫn chưa!"
"Vậy thì không được, cậu phải nhờ người quen tìm giúp một công việc đi chứ? Sao không tìm?”
Lâm Đông tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
"Thời nay đâu dễ nhờ vả người quen, trừ khi quan hệ cực kỳ khăng khít. Ví dụ như chú tốn biết bao công sức mới tìm được việc cho Nhiên Nhiên đó, haiz, khó lắm!"
Khương Vệ Đông hờ hững lên tiếng.
Lập tức gạt mình sang một bên.
"Tôi không có quan hệ!" Trần Khiêm đáp.
"À à, khó quá thì để tôi giúp cậu. Đúng rồi Gia Vân, chẳng phải hai ngày trước nhà máy của ba cậu muốn tìm hai bảo vệ trẻ sao? Tôi thấy để Trần Khiêm đến đó đi. Trần Khiêm cũng thật thà, nhất định là làm việc cũng cẩn thận!"
Lâm Đông chỉ vào chàng trai bên cạnh và nói.
"Ha hai"
Cậu ta vừa dứt lời, mọi người trên bàn đều bật cười.
Khương Nhiên Nhiên chẳng vui vẻ gì liếc nhìn Lâm Đông: "Trần Khiêm người ta là sinh viên đại học Kim Lăng, sao có thể làm bảo vệ được?"
"Đúng vậy, nói ra sẽ bị người ta chê cười đó!"
"Thế sao có bạn giá được!"
Mấy cô gái nhao nhao cười đùa.
Chỉ có Hứa Hinh im lặng ngồi một bên.
"Hừ, không phải cứ muốn là được làm bảo vệ cho nhà máy chúng tôi đâu, phải có năng lực mới được, chúng tôi không cần kẻ vô dụng!"
Nghe các cô gái nói vậy, chàng trai tên Gia Vân có cảm giác Trần Khiêm làm việc cho nhà bọn họ chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng, cho rằng các cô ấy đang mỉa mai xí nghiệp nhà bọn họ, vì vậy không nhịn được phản bác.
"Đúng vậy, mọi người đừng tưởng dễ tiếp cận nhà máy của nhà Gia Vân. Vả lại, có phải sinh viên đại học hay không không quan trọng, trong xã hội thời nay sinh viên đại học đầy đường. Hơn nữa công việc không phân sang hèn, bảo vệ thì làm sao?"
"Bảo vệ cũng là một công việc cần sự cần cù chăm chỉ đó!"
Lâm Đông nói rất chân thành.
"Tiểu Đông nói hay lắm, không ngờ cháu còn trẻ mà đã chín chắn, có tầm nhìn bậc này. Các cháu đừng cười, vừa rồi Lâm Đông nói rất có lý, các cháu
phải học hỏi Tiểu Đông nhiều hơn."
Lúc này Khương Vệ Đông cũng nghiêm túc lên tiếng.
Ai nấy đều nhịn cười gật đầu.
Trân Khiêm ăn bữa cơm này như nhai sáp, bị người ta hung hăng chà đạp, muốn nổi giận nhưng không tiện.
Anh tự nhủ thôi bỏ đi, mình tới thăm hỏi theo ý của ba.
Tuy rằng người ta coi thường mình. Nhưng ba vẫn nhớ tình cảm ngày xưa. Nếu mình cãi lại người ta thì chả ra sao!
Cho nên anh chỉ đành cười gượng, buồn bực ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Khương Vệ Đông hỏi: "Đúng rồi, buổi chiều các con đi hát Karaoke đừng chơi lâu quá, phải về sớm để trong nhà yên tâm!"
"Vâng thưa bai"
"Chú Khương cứ yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ cẩn thận chú ý các bạn."
Lâm Đông nở nụ cười. "Ừ, có Tiểu Đông chú mới yên tâm!"
Khương Vệ Đông mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Lâm Đông nhìn sang Trần Khiêm: "Đúng rồi Trần Khiêm, lát nữa chúng tôi đi hát karaoke, cậu cũng đi cùng nhé. Buổi chiều cậu có việc bận không?"
“Tôi không đi đâu, chúc mọi người đi chơi vui vẻI"
Đùa à, đương nhiên Trần Khiêm không đi, mặc dù Khương Nhiên Nhiên xinh đẹp đấy, nhưng Trần Khiêm cảm thấy mình và bọn họ không phải cùng một loại người.
"Đừng ngại, chúng ta cùng ăn cơm, đương nhiên phải cùng đi chơi. Chẳng lẽ Trần Khiêm không thích chúng tôi?"
Lâm Đông nói tiếp.
Nét mặt không vui.
Thật ra cậu ta bảo Trần Khiêm đi chơi chẳng khác nào dẫn theo Trần Khiêm để giải sầu.