Nhất là Lưu Mẫn, người ban nãy cứ luôn mắng Trần Khiêm.
Con ngươi trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.
Mẹ kiếp!
Cô ta nắm rất rõ thông tin chỉ tiết của Trần Khiêm mà, là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, một đồng cũng không có.
Còn cậu Trần là ai chứ?
Là nhân vật nổi tiếng của Kim Lăng, còn là nhân vật thay đổi lịch sử của huyện Bình An.
Có đánh chết Lưu Mãn cũng không tin hai người này là cùng một người.
Nhưng Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng chắc chắn là quen biết cậu Trần.
Cho nên thân phận của Trần Khiêm chắc chắn không sai nhỉ?
Ôi mẹ ơi, Lưu Mẫn hoảng rồi.
“Giám đốc Lý, mọi người không nhầm chứ? Mọi người gọi tên nghèo đó là cậu Trần sao?”
Lưu Mẫn không nhịn được hỏi thẳng một câu.
Lý Chấn Quốc khẽ cau mày, lại nhìn vết bẩn trên người Lưu Mãn, ngay lập tức tỏ vẻ không thiện cảm nói với ban tổ chức:
“Chuyện gì thế này? Người phụ nữ bẩn thế này mà lại còn dám lên sân khấu, hơn nữa còn vô lễ với cậu Trần như vậy?”
“Thật ngại quá giám đốc Lý, cậu Trần, là sơ suất của chúng tôi!”
Nhân viên của ban tổ chức lập tức toát mồ hôi, gật đầu.
Sau đó chỉ vào Lưu Mẫn và chồng của cô ta là Gia Cường: “Cô! Cả anh nữa, ra ngoài ngay cho tôi!”
“Hả? Tại sao? Người này là giả mạo, cậu ta là một sinh viên nghèo, mấy người thật sự là nhầm rồi, tôi là giáo viên của cậu ta mà. Mẹ kiếp, Trần Khiêm cậu nói đi chứ, cậu nói cậu là một kẻ nghèo, bọn họ nhận nhầm người rồi!"
Có vài người chạy đến đẩy Lưu Mẫn và Gia Cường.
Lưu Mẫn không cam lòng hét lên.
Đầu tiên là bị đuổi đi trước thanh thiên bạch nhật thế này cũng quá mất mặt rồi.
sao Trần Khiêm có thể là cậu Trần được chứ? Nếu là thật, vậy Lưu Mẫn cô ta thật sự phải chết đấy!
Cho nên bây giờ cô ta chỉ muốn Trần Khiêm nói một câu để thừa nhận cậu ta không phải cậu Trần.
Dù sao thì Trần Khiêm quá tầm thường, vừa nãy ở dưới lầu, chẳng phải người ta gọi cậu Trần, cậu ta vẫn bước lên trước hai bước đó sao.
Lúc này Lý Chấn Quốc cũng nhìn về phía Trần Khiêm.
Chính là muốn hỏi ý kiến của anh.
Dù sao thì nếu người phụ nữ này quen với Trần Khiêm, có một số việc Lý Chấn Quốc cũng không dám chủ động làm quá đáng.
Không ngờ Trần Khiêm lại nói:
“Tôi không quen cô ta lắm, trước đây có dạy tôi!”
Trần Khiêm nhàn nhạt cười, “Nhưng nếu cô muốn em thừa nhận, vậy được thôi, em thừa nhận đấy, em là một kẻ nghèo, là một học sinh nghèo, bọn họ nhận nhầm người rồi!”
“AI Giám đốc Lý, anh nghe thấy chưa, ha ha ha, cậu ta thừa nhận rồi, chính miệng cậu ta vừa mới thừa nhận rồi!”
Lưu Mãn hét lên.
Trong lòng nghĩ, nói không chừng như vậy có thể được giám đốc Lý đánh giá cao.
Lý Chấn Quốc lại lạnh lùng cười nhìn Lưu Mẫn: “Người đâu rồi, đuổi hai người này ra ngoài cho tôi!”
Đã có người đợi sẵn, ngay lập tức cưỡng chế. đuổi Gia Cường và Lưu Mẫn ra ngoài.
Lúc này hội trường mới yên tĩnh lại.
Trần Khiêm thật sự cảm thấy Lưu Mãn phiền đủ rồi, từ lúc ở trạm xe buýt, sau khi Lưu Mẫn đối xử với mình như vậy, thật ra thù hẳn này cũng được xem là kết thúc rồi.
Trước đây Trần Khiêm sẽ chịu đựng một số chuyện, ví dụ như ban đầu Triệu Nhất Phàm mỉa mai mình, anh chịu đựng vì nể mặt nhóm Mã Hân Nhiên.
Cho nên có thể nhịn thì Trần Khiêm sẽ nhịn.
Nhưng còn Lưu Mẫn, mình phải nể mặt ai chứ? Tại sao phải nể mặt cô tal
Cho nên Trần Khiêm quyết định luôn.
Chuyến này, Trần Khiêm trúng được một chiếc Mercedes - Benz G500, ban tổ chức cho rằng Trần Khiêm sẽ cảm thấy quá keo kiệt, dù sao thì hoạt động này cũng được tài trợ bởi Lạp Lai.
Nhưng ngược lại Trần Khiêm không nói gì cả.
Trong mắt Trần Khiêm, Benz G cũng đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa mình về quê, cũng không thể lái chiếc Lamborghini kia đi khắp nơi được.
Lúc đầu còn nghĩ sẽ mượn xe của Lý Chấn Quốc, thế này thì vừa hay, có một chiếc xe mới.
Sau đó ai mời rượu thì mời rượu, ai nói chuyện thì nói chuyện.